Quyển 1- Chương 10: Vô Tri Thật Đấy.

" Lão sư, ta có chút bánh Hinh sư tỷ cho người có ăn không rất ngon đó?"

" Không cần gọi lão sư thấy già."

" Vậy sư huynh ăn chút chứ?" Hàn Hy để gọn bọc bánh trong tay đưa ra trước mặt Ám Dao.

" Đã không cần ăn nữa."

" Tại sao chứ không phải không ăn sẽ chết sao?!"

" Ích cốc là đủ sống rồi."

" Vậy sao...đệ không biết." Gương mặt bánh bao hơi cúi xuống trông nét mặt cứ như sắp khóc đến nơi, trông rất tội nghiệp, lại có nét đáng yêu ngây thơ.

Trông cái bản mặt của cậu nhóc 5 tuổi này, y không sao có thể cứng rắn cho được. Đưa tay ra lấy một chiếc bánh trên tay hắn, điều này làm Hàn Hy có chút bất ngờ, đôi mắt mở to do vừa rồi có long lanh nước mắt một chút trông có chút ngốc nghếch. Ám Dao rũ mắt thưởng thức chiếc bánh.

" Sư huynh.."

" Có chút đói thôi, đưa đây."

" Dạ?"

" Bánh."

" Vâng ạ." Hàn Hy vui vẻ đưa bánh trong tay cho Ám Đạo, vẻ mặt rạng rỡ, cười tươi để lộ mấy cái răng sữa vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

" Sư huynh huynh vừa cười sao?"

"..."

" Huynh cười nhiều hơn đi.. Huynh trông rất đẹp."

"...Im đi phiền quá."

"Ưm ưm ưm ( Rõ ràng huynh có cười mà)." Hàn Hy bịt miệng nhìn Ám Dao cười mình mà phản đối.

.......

Nhìn Hàn Hy " ngốc nghếch " ở đó thật sự khiến cho Ám Dao có chút buồn cười.

Chỉ là cười mỉm thôi.

Nhếch cái lại hạ ngay.

.....

Ngây ngô thật đó.

Mỏng manh thật đó.

Trông ngốc thật.

Nhỏ bé quá, một tay cũng có thể kết thúc sinh mệnh này vĩnh viễn.

Tại sao ta lại không nỡ xuống tay.

Vì y là hài nhi sao, vừa ngốc vừa đáng yêu, khiến ta không thể ghét được sao?!

5 tuổi à....

Ngày ta 5 tuổi ta ra sao nhỉ?

Phải rồi trong ký ức ta khi đó chỉ có một màu " máu " u ám nồng đậm khiến ta không thể quên.

Tiếng hét thất thanh, tiếng gào khóc thấu trời, hàng vạn sinh mạng đã bị gϊếŧ thảm thương, tàn khốc trong buổi tối ngày đó.

Chỗ này rất tối ta đã trốn ở đây rất lâu rồi, tỷ tỷ đã nói dù có nghe thấy gì cũng không được ra phải ở trong này mới thắng, ta cứ ở trong đây đợi mọi người đến đón....Nhưng lâu quá số thức ăn ta đem theo để ăn vặt cũng hết rồi, ra ngoài lấy một chút chắc không sao đâu nhỉ....

Hic...

Mẫu thân, phụ thân, ca ca, tỷ tỷ đệ sợ chỉ toàn sắc đỏ bao trùm....

Mọi người đâu rồi!?

Á! Tỷ tỷ! Mắt tỷ bị sao vậy, con ngươi rơi ra rồi, sao tỷ lạnh vậy, tỷ có nghe thấy ta gọi không sao cứ bất động vậy...

Mẫu thân trên thân người có lỗ kìa...

Phụ thân thủ cấp của người đâu...

Ca ca huynh sao người huynh toàn là máu vậy...

Huhu... đáng sợ quá chỉ có máu lênh láng khắp nơi, có rất nhiều hắc y nhân kỳ lạ...

Huhu...

...

Vô tri thật đấy.

---Hoàn chương 9---