Chương 58

Ván bài kết thúc đúng giờ.

Tân Điềm nghiêm túc nói: “Em phải trả cho các anh bao nhiêu tiền?”

Tần Bái khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, ngửa mặt lên, hời hợt nói: “Tôi không cần, sau này không chừng em sẽ là em dâu của tôi, tôi không thể nhận.”

Kỷ An Sâm cầm một quân mạt chược, mân mê bài láng coóng, mỉm cười: “Đánh bạc là phạm pháp, tôi là luật sư không thể cố tình vi phạm, tôi cũng không cần.”

Chỉ còn lại Triệu Kiều Bạch cười rất ngạo mạn: “Nhưng anh cần, tổng cộng là tám...”

“Mươi triệu.” Còn chưa kịp nói hai chữ này thì anh ta đã bị Tần Bái đá cho một cú dưới gầm bàn.

Anh ta hít sâu một hơi, lập tức đổi lời: “Tám ngàn tệ.”

Tân Điềm không ngờ là tiền thua bài của cô vẫn nằm trong phạm vi ví tiền, thế là không nhiều lời lập tức chuyển tiền cho Triều Kiệu Bạch ngay tại chỗ.

Trong lúc đó, Triệu Kiều Bạch nhân tiện bảo cô kết bạn Wechat với mình và hai người kia.

Một việc xong xuôi, Tần Bái cầm áo vest lên, cất bước ra ngoài: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi xem pháo hoa thôi.”

“Đồ chơi của con gái, lòe loẹt có gì đáng xem?” Triều Kiều Bạch bĩu môi, nháy mắt với Kỷ An Sâm: “Kỷ An Sâm, cậu ở lại tán dóc với tôi nhé?”

Kỷ An Sâm cười, đồng ý.

Tần Thời Ngộ nắm tay Tân Điềm kéo cô đứng dậy, nói: “Đi thôi em, trong phòng ngột ngạt, chúng ta ra ngoài xem pháo hoa.”

...

Khác với sự yên tĩnh trên du thuyền, nhà họ Đường trông vô cùng quạnh quẽ dưới ánh trăng và tuyết trắng.

Hôm nay Ôn Khê Nính ghi hình cho một buổi phỏng vấn. Cô ta có địa vị rất cao trong giới giải trí, danh hiệu ảnh hậu khiến những lời cô ta nói ra đều đáng giá ngàn vàng.

Đạo diễn của chuyên mục phỏng vấn này đích thân đưa cô ta về nhà họ Đường, trước khi rời đi, anh ta còn kính cẩn nói: “Có Ôn, rất hân hạnh được hợp tác với cô lần này. Không biết chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần nữa hay không?”

Bộ váy bông màu đỏ của Ôn Khê Nính càng tôn lên dáng người của cô ta. Rõ ràng là thời tiết lạnh như thế này, nhưng cô ta dường như không biết lạnh, chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng dài bên ngoài.

Cô ta cười với đạo diễn, đẹp đến rung động lòng người: “Nhất định sẽ có cơ hội.”

Nói xong, cô ta bước xuống xe, Tang Khương Tây đi theo sau che ô cho cô ta.

“Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi Tang Tang.” Ôn Khe Nính mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Như Cẩm nói hôm nay có chuyện muốn nói với em, em đi vào trước, chị đi đường cẩn thận.”

“Ừ, tối có chuyện gì thì gọi cho chị.” Tang Khương Tây vẫy tay với cô ta: “Chị về trước đây.”

Giây phút mở cổng nhà ra, Ôn Khê Nính nhận thấy phòng khách quá mức yên tĩnh.

Cô ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, là rượu mạnh có nồng độ rất cao.

Ôn Khê Nính cau mày, cởi giày cao gót để lên kệ giày ở trước cửa rồi cất bước đi vào trong.

Trong phòng khách không bật đèn, nhưng rèm cửa mở toang có thể thấy rõ người đang ngồi trên sofa qua ánh tuyết mênh mông bên ngoài.

Đó là Đường Như Cẩm.

Hắn đưa lưng về phía cô ta, trên tay là một ly rượu.

Ôn Khê Nính nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cô ta hơi bất an, dù rằng không biết nỗi bất an này bắt nguồn từ đâu.

“Như Cẩm...” Cô ta đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy ly rượu trên tay hắn: “Đã muộn lắm rồi, anh đừng uống nhiều như vậy.”

Đường Như Cẩm để mặc cô ta lấy ly rượu đi, đôi mắt đằng sau cặp kính sâu không thấy đáy.