Chương 51

Nghĩ đến sóng gió sắp ập tới, Vương Thần Duệ nuốt nước bọt, sợ hãi nói: “Được rồi, ngài yên tâm, tôi đã biết nên làm như thế nào.”

Đường Như Cẩm không nói gì nữa, sắc mặt hắn không cảm xúc, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Chiếc xe lao đi và hòa vào dòng xe cộ xa xa...

Mà lúc này, Tân Điềm đã khoác tay Tần Thời Ngộ đi vào trong.

Trên du thuyền, mọi người gần như đã đến đông đủ.

Đứng trên boong tàu, qua lớp kính sát đất tinh xảo có thể nhìn thấy quang cảnh ăn uống linh đình của mọi người trên tàu.

Tần Thời Ngộ đặt tay mình lên mu bàn tay của Tân Điềm, quay mặt sang cười dịu dàng với cô: “Lát nữa đi vào trong, anh sẽ bảo Tần Bái chuẩn bị cho em một phòng riêng.”

Đây là lần đầu tiên Tân Điềm nghe thấy cái tên này. Cô vô thức nhỏ giọng lặp lại: “Tần Bái?”

“Là anh của anh.” Tần Thời Ngộ trả lời cô.

Tân Điềm nhanh chóng gặp được Tần Bái, có lẽ anh ta đã nghe tin và đi ra.

Đó là một khuôn mặt đẹp trai phong lưu, anh ta mặc một bộ vest lịch lãm, che đi sự sắc sảo và toát ra vẻ nhã nhặn và điềm đạm. Nhưng đây chỉ là tương đối, so với Tần Thời Ngộ, anh mới đúng là sắc sảo.

Cặp mắt kia mang vẻ lạnh lùng thờ ơ khó tả, là sự lạnh lùng toát ra từ bên trong.



Anh ta nhìn Tân Điềm, ngoài dự liệu của cô, anh ta nhếch môi cười, nhã nhặn nói: “Cô Tân.”

Tần Bái lập tức nhìn sang Tần Thời Ngộ: “Bên ngoài gió lớn, cậu đưa cô Tân vào trong đi.”

Du thuyền bắt đầu rơi rời cảng.

Tân Điềm được Tần Thời Ngộ dẫn vào một phòng riêng xa hoa được trang trí theo phong cách châu Âu và có mùi thơm hoa cỏ rất dễ chịu tràn ngập trong không khí.

Anh vẫn chu đáo trước sau như một, vuốt tóc cô, trấn an: “Anh đi nói chuyện với Tần Bái một lát, Tương Tư ở đây chờ anh, có được không?”

Lúc này Tân Điềm đang tỉnh táo, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

“Cái tên này... là anh đặt cho em?”

Nụ cười của Tần Thời Ngộ càng sâu hơn: “Đúng vậy, là anh đặt cho em, anh muốn khác người một chút.”

Lý do thật sự hơi trẻ con, Tân Điềm bật cười: “Tần Thời Ngộ, anh đúng là trẻ con.”

“Ừm.” Anh ngầm thừa nhận, ngón tay lưu luyến trên tóc cô: “Chờ anh quay lại, đừng chạy lung tung, được không?” Giọng như đang dỗ trẻ con.

Tân Điềm đẩy anh: “Anh nói nhiều quá.”

Có tiếng cười trầm thấp êm tai.

Tần Thời Ngộ cười nhẹ: “Vậy anh đi đây.”



Lúc rời đi, dường như vẫn chưa thể yên tâm, anh lại dặn dò cô thêm mấy câu.

Tân Điềm trừng anh với vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ ấy trong mắt Tần Thời Ngộ yếu đuối và xinh đẹp vô cùng.

...

Trên boong tàu đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Tần Bái đứng ở lan can, bị một đám oanh yến vây quanh.

Anh nhếch môi nở nụ cười hời hợt, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt tham lam gần như thẳng thừng của những cô gái này.

Tham vọng trong mắt bọn họ gần như không thể che giấu.

Trước khi Tần Thời Ngộ tiếp quản tập đoàn Tần thị và nhà họ Tần, hai thứ đó đều do Tần Bái điều hành. So với em mình không gần nữ sắc, phụ nữ xung quanh anh chưa bao giờ thiếu.

“Tổng giám đốc Tần, hôm nay anh đi một mình hả?” Người lên tiếng là Trương Đình - nữ thần tượng đang hot gần đây, trời sinh đã có gương mặt và vóc dáng hơn người.

Chỉ tiếc rằng ánh mắt của cô lại khiến anh ta hứng thú.

Tần Bái nghĩ đến cô gái ngoan ngoãn nào đó, khi nhìn anh, trong mắt cô luôn có tình yêu thuần khiết.

Không liên quan đến thân phận và địa vị, chỉ vì anh là anh mà thôi.