Chương 50

Tân Điềm đứng trước mặt anh, không nói gì, cứ thế nhìn anh cười nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tần Thời Ngộ ấm áp, anh nghiêng ô về phía cô, nhìn trang phục trên người cô, dịu dàng nói: “Em mặc ít thế này không sợ lạnh sao?”

“Lạnh mà đẹp là được.” Tân Điềm nháy mắt với anh, nửa đùa nửa thật thở dài.

Tần Thời Ngộ lại choàng chiếc áo khoác mới vừa mới cởi ra cho cô, giọng nghiêm túc không tưởng: “Em đã đẹp lắm rồi.”

Mặt Tân Điềm lại bắt đầu ửng đỏ.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường núi vắng vẻ.

Hạ Thường luôn đứng trong góc khuất gần đó, chậm rãi đi ra, nhăn mày nói với người đại diện đang đứng ở bên cạnh: “Chị bảo tôi nhìn cảnh này để làm gì, để ghen tị à?”

Người đại diện huơ huơ máy ảnh trên tay: “Chờ phim lên sóng, Tân Điềm sẽ độc nhất vô nhị.”

Hạ Thường vừa thầm cảm khái người đại diện to gan và ngu ngốc, vừa cầm máy ảnh xóa sạch tất cả ảnh chụp không chút dông dài.

Đều là người đại diện mà sao người đại diện của cô lại thua kém Chu Mạn Mạn nhiều như thế?

Trước vẻ ngạc nhiên của người đại diện, Hạ Thường khoanh tay nói bằng giọng lạnh tanh: “Tôi khinh thường thủ đoạn dơ bẩn của chị, tôi sẽ bảo công ty thay thế chị.”

Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt lúc xanh lúc trắng của người đại diện, nghênh ngang bỏ đi...



Bến cảng tư nhân ở trung tâm thành Bắc lúc này đã lên đèn sáng choang và rực rỡ.

Xung quanh đã được dọn dẹp sạch từ lâu, chỉ có hai hàng vệ sĩ được đào tạo bài bản đang ở lối vào, chờ đợi những vị khách VIP sắp đến.

Đường Như Cẩm ngồi ở trong xe, cúi đầu xuống, không thấy rõ thần sắc.

Vương Thần Duệ ngồi ở hàng ghế phía trước tỏ vẻ khó xử, cầm điện thoại đang đổ chuông liên tục, nói với hắn: “Ngài Đường, cô Ôn liên tục gọi cho ngài. Ngài... có muốn nghe máy không?”

Sắc mặt Đường Như Cẩm lạnh tanh, hắn bắt chéo chân, nhìn ánh đèn lung linh bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Thấy thế, Vương Thần Duệ gần như đã hiểu ý hắn.

Anh ta hậm hực lấy lại điện thoại di động, để mặc nó liên tục đổ chuông trong xe.

Đường Như Cẩm tùy ý gõ tay xuống ghế xe, chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út khiến ngón tay hắn trông càng thon dài và đẹp hơn.

Vương Thần Duệ liếc nhìn, cảm thấy da đầu căng chặt.

Nếu anh ta nhớ không lầm, chiếc nhẫn kia không phải chiếc nhẫn bình thường, bên trong lòng nhẫn có khắc chữ cái đầu tiên của cô chủ.

Nguồn gốc của chiếc nhẫn không thể kiểm chứng, nhưng nó chắc chắn có một ý nghĩa đặc biệt.



Giác quan thứ sáu của thư ký chủ tịch mách bảo anh ta rằng, tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đúng lúc này, một chiếc Maybach đỗ ở cách đó không xa.

Vương Thần Duệ nhìn Đường Như Cẩm nãy giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài xe với ánh mắt mờ mịt.

Cửa xe Maybach được mở ra, hai người bước ra là Tân Điềm và Tần Thời Ngộ.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả, giống như một loài hoa vụn nhẹ tênh và kéo dài.

Cửa sổ xe đang đóng, Đường Như Cẩm không nghe được cuộc đối thoại của họ, nhưng có thể trông thấy Tần Thời Ngộ mỉm cười và nói gì với Tân Điềm, cô nhoẻn miệng cười tươi như hoa.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã không thể rời mắt.

Hắn tháo kính xuống, day trán nói bằng giọng nghiêm nghị và lạnh lùng: “Lái xe.”

Vương Thần Duệ biết là không xong rồi.

Quả nhiên khi xe khởi động, anh ta nghe Đường Như Cẩm nói: “Bảo phòng tuyên truyền của Đường thị đăng thông báo nói tôi và Ôn Khê Nính đã hủy hôn.”

Đây quả thực là một trò đùa, hai người mới công bố đính hôn được bao lâu chứ?

Nhưng nghe giọng điệu của Đường Như Cẩm, chuyện này đã hoàn toàn không thể cứu vãn.