Chương 2: Sư Đệ

Các viện trưởng của bảy tông phái đều đang chờ nàng mang tin tức trong lần đi Phược Cốt tự này về, khi Minh Lật đến cửa của phòng nghị sự, nàng thoáng thấy hai bóng người một đen một trắng trên hành lang dài cách đó không xa.

Một người mặc hắc y, đôi tay ôm kiếm đang đang dựa vào cột trụ trên hành lang, đó là huynh trưởng đang hờ hững chống đỡ với sự biến đổi làm nũng đa dạng của sư muội Thanh Anh ở đối diện.

Minh Lật vừa vào trong phòng liền thấy phụ thân đang nâng chung trà lên, ngườingười rũ mắt uống trà, bên cạnh là tông chủ chủ của của Bắc Đẩu mỉm cười với gương mặt hiền từ, hơi mang vài phần cảm thán nói: “Trở về thật nhanh.”

“Không có tin tức gì.” Nàng lắc đầu nói.

Nhóm các tông viện trưởng lâm vào trầm tư.

Tông chủ của Bắc Đẩu nói: “Vất vả ngươi đi một chuyến này rồi, nếu bên Nam Tước kia có tin tức gì thì thì báo lại cho ta ta.”

Minh Lật gật đầu, xoay người biến mất ở phòng nghị sự.

Nàng về thẳng nơi ở của mình trong viện Dao Quang, từ Bắc Đẩu đi tới Phược Cốt tự tuy trăm nghìn nghìn dặm, nhưng nàng lại đi không mất nhiều thời gian, chỉ chưa đến nửa canh giờ mà người lúc trước đã hứa sẽ ở trong viện để đợi nàng, giờ lại không thấy người đâu.

Minh Lật đi đến nằm trên chiếc chiếu trúc ngoài trời giữa khóm hoa trong đình viện, thầm đếm số trong lòng, khi nàng đếm tới mười đã nghe thấy tiếng than nhẹ quen thuộc.

Thiếu niên áo xanh đứng ở cửa viện với biểu cảm bất đắc dĩ, tiếng nói trong sáng: “Sư tỷ, đừng ngủ ở bên ngoài nữa.”

Minh Lật mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên đứng ngược sáng thiếu niên đứng ngược sáng ở cửa viện, mặt như quan ngọc, tuấn lãng phi phàm, nàng xoay người ngồi dậy, biểu cảm biểu cảm vô tội nhìn lại thiếu niên: “Ta không ngủ.”

Chu Tử Tức bưng mâm đựng đồ ăn lại đây: “Cũng không thể cứ nằm ở ngoài như vậy.”

Minh Lật nhận lấy bát cháo mà hắn đưa qua rồi ngửi ngửi ngửi ngửi: “Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi.”

Động tác của Chu Tử Tức vẫn tự nhiên lấy cho nàng thêm một bát trứng chần nước sôi khác, bát này đã được rưới nước tương pha ớt cay lên trên: "Đệ tính chuẩn thời gian tỷ trở về rồi, cho nên đi chuẩn bị trước đồ mà sư tỷ muốn ăn, lát nữa đệ muốn đi xuống núi để giúp sư huynh, mấy ngày nay đều là ngày chiêu sinh, sẽ có chút bận rộn."

Mọi người đều biết đại sư tỷ Minh Lật của bảy tông phái Bắc Đẩu, ở viện Dao Quang là một thiên tài, cũng là một trong bảy vị cường giả chí tôn trên đại lục, nhưng lại không biết nàng đối với ăn uống vô cùng bắt bẻ lại cầu kỳ.

Ăn trứng chần nước sôi muốn đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách rời, không muốn thêm đường, chỉ thích thêm cay với chua.



Trước mắt trong Bắc Đẩu chỉ có một người là Chu Tử Tức chịu được cách ăn bắt bẻ với cầu kỳ của Minh Lật mà thôi.

Chu Tử Tức thu được truyền âm phù dưới núi của Trần Trú, giục hắn tranh thủ thời gian xuống dưới làm việc, mặt hắn không đổi sắc bóp nát âm phù, quay đầu nói với Minh Lật: "Lần này sư tỷ tới chùa Phược Cốt có phát hiện được gì không?"

"Không tìm được gì." Minh Lật cầm thìa quấy, như có điều suy nghĩ, nói: "Bảo vật trấn tông phái Nam Tước bị người khác đánh cắp, chạy trốn ở ngoài ngàn dặm mới bị phát hiện. Người ở Nam Tước có phải hơi quá phế vật rồi không? Coi như trùng hợp cùng ta với triêu thánh giả khác không ở trong cùng một tông cũng nên."

Chu Tử Tức mỉm cười nói: “Có lẽ người đến trộm đồ cũng là triêu thánh giả Bát Mạch đạt tới thất cảnh.”

Minh Lật ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với hắn: “Triêu thánh giả từ từ khi nào biến thành cải trắng đi lại đi lại đầy đất rồi vậy?”

Thiếu niên cũng nháy mắt lại với nàng: “Mất đồ chính là Nam Tước, để cho bọn họ tự tìm không phải tốt nhất sao?.”

Minh Lật lắc đầu: “Nếu đúng là triêu thánh giả nào đó trộm thì chúng ta cứ xem náo nhiệt trước đã, nhưng Nam Tước lại nói trộm đồ vật chính là Quỷ , ta đi Phược Cốt tự cũng cảm giác hơi thở có vài phần giống, nếu sự thật là vậy thì không thể chỉ đứng xem náo nhiệt mà không làm gì được.”

Chu Tử Tức nhìn nghiêng khuôn mặt nàng, thấy nàng đang nhíu mày nghiêm túc tự hỏi, hầu liền kết lên xuống, cất giọng nói ấm áp: “Đệ xuống dưới chân núi trước để giúp sư huynh, buổi tối lại qua đây với tỷ.”

Minh Lật gật đầu, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.

Người đã đi tới cửa lại quay đầu lại, biểu cảm bất đắc dĩ nhìn nàng, giọng nói trong trẻo pha lẫn sự dịu dàng không dễ phát hiện: “Sư tỷ, nếu là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì hãy về phòng nhé, đừng ngủ ở bên ngoài.”

*

Đừng ngủ ở bên ngoài.

Lời này làm Minh Lật lại tỉnh dậy lần nữa, mở mắt ra thấy trời đã tờ mờ sáng.

Nàng ngồi dậy bắt đầu tu hành, hấp thụ linh lực tinh khiết nhất của trời đất trong một ngày và biến nó thành sức mạnh của Tinh Lực.

Nếu biết được tin nàng đã chết trận, Chu Tử Tức nhất định sẽ rất đau lòng, Minh Lật quyết định trở về thật nhanh, không thể khiến hắn đau lòng quá lâu được.



Mỗi ngày nàng đều chiến đấu cùng ngọn lửa triêu thánh giả trong cơ mình, lúc đầu dùng linh kỹ du ngư cấp thấp, sau dăm ba bữa lại sử dụng linh kỹ cao giai Tức Thủy công*.

*tức thủy công: hít thở dưới nước

Minh Lật không biết mệt mở cố gắng tập luyện cách vượt sông, ngọn lửa triêu thánh giả thiêu đốt càng ngày càng bùng cháy, nàng đem tam cung mạch Hành Khí vận chuyển tới cực hạn, nhưng vẫn bị ngã vào trong nước.

Nhưng lần này nàng đã có thể thấy bến bờ xa xa bên kia.

Minh Lật lắc lắc bọt nước trên mặt , định bơi qua đi đó, dựa vào ý chí cứng cỏi, nàng bơi hồi lâu, bến đò lụp xụp ở bờ sông bên kia càng thêm rõ ràng.

Bến đò có một con thuyền gỗ nhỏ, chủ nhân của chiếc thuyền gỗ như chú ý tới có hiện tượng lạ ở trong nước đằng xa, trong miệng hắn vừa ngậm cỏ đuôi chó vừa giương buồm chèo thuyền chạy về phía Minh Lật.

Nhà đò thấy là tiểu cô nương đã bơi lội dưới nước sông lạnh băng lâu như vậy vội lại gần mép thuyền kéo nàng lên.

Minh Lật lên thuyền sau đó nói cảm tạ rồi hỏi nhà đò có biết đây là ranh giới nơi nào không.

Nhà đò vừa dựa người vào thuyền vừa đáp: “Nơi này là sông Hắc Thuỷ, ở phía nam của Đại Càn.”

Minh Lật nghe đến đây, sắc mặt trở nên cổ quái trong nháy mắt.

Phía nam của Đại Càn, là địa bàn của thất tông Nam Tước, vậy mà nàng lại trùng sinh đến nơi cách thất tông Bắc Đẩu xa nhất.

Minh Lật lặng lẽ vắt khô y phục, nhà đò cũng là người nhiệt tình, quan tâm hỏi han nàng vì sao lại rơi xuống sông một mình thế này, nhà ở nơi nào, làm thế nào để liên hệ được với cha nương của nàng?

Nàng nhanh chóng suy nghĩ, kể cả ở trong phạm vi của thất tông Nam Tước, phía nam của Đại Càn đi chăng nữa thì Bắc Đẩu cũng có võ viện* ở bên này.

*học viện võ thuật

Nhìn lại dáng vẻ ướt sũng hiện tại của mình, kèm theo lực Tinh Chi còn hao hết trông vô cùng chật vật, nhưng chắc chắn không thể khiến người ở Nam Tước nhận ra được.

Sau khi Minh Lật lên bờ lại nói lời cảm tạ với nhà đò lần nữa rồi rời đi một mình.