Vừa mắng ra khỏi miệng, Hàn Thiên tức khắc liền hối hận.
Mà bản thân Lục Trường Sinh thì đã trực tiếp đờ ra, thẫn thờ nhìn Hàn Thiên. Bất tri bất giác lại nhớ đến kiếp trước, cha mẹ của mình cũng đã bị tai nạn qua đời lúc mình mới lên sáu. Sắc mặt y liền hết thanh lại bạch, cuối cùng chỉ hóa thành một câu tự giễu :"Ngươi nói đúng, ta là kẻ không có cha sinh, không được mẹ dạy."
Nói xong, cũng không tiếp tục lưu lại nữa, Lục Trường Sinh liền xoay lưng đi. Mặc dù y không khóc, nhưng hốc mắt lại hơi đỏ lên. Bóng lưng lộ ra cô liêu.
Tần Lãnh ở đằng xa nhìn thấy một màn này, chân mày hắn liền không khỏi cau lại. Ôm kiếm đi tới, hỏi Hàn Thiên :"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta..." Hàn Thiên muốn nói lại thôi.
Liếc mắt nhìn thấy mứt quả lăn lốc trên đất, lại nhìn thần sắc hổ thẹn trên mặt Hàn Thiên. Tần Lãnh giống như đã hiểu ra điều gì, hắn đạm mạc nhìn xem Hàn Thiên, từng chữ một giảng :"Mứt quả này là ta mua cho Sư Tỷ. Của ngươi, ở đằng kia."
Theo ánh mắt của Tần Lãnh nhìn sang, Hàn Thiên mới sửng sốt phát hiện, túi mứt quả của mình vẫn còn nằm nguyên ở trước rèm xe, chưa từng xê dịch qua. Cho nên nói, khi nãy là do hắn tự hiểu lầm. Không những làm đau tay của Lục Trường Sinh, mà còn nói ra những lời tổn thương y.
"Sư Ca, ta đi trước." Biết rõ lỗi lầm là do mình gây ra. Hàn Thiên lặp tức hướng Tần Lãnh nói, sau đó liền vội vàng đuổi theo Lục Trường Sinh.
Lúc này, Lục Trường Sinh cũng không rời đi quá xa. Y ngồi xuống vệ đường, bắt đầu quan sát ngựa xe qua lại, cảm thụ cuộc sống ở thế giới xa lạ này.
Chỉ là, trước mặt bỗng nhiều ra một xâu kẹo hồ lô, khiến Lục Trường Sinh không khỏi nâng mắt.
Nhìn thấy Lục Trường Sinh để ý tới mình, Hàn Thiên liền ngồi xuống bên cạnh hắn. Hơi xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn là thở dài cúi đầu :"Xin lỗi."
Vốn còn đang nghi ngờ, Hàn Thiên bỗng dưng xin lỗi, khiến Lục Trường Sinh không khỏi ngây ra, tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói là...Xin lỗi. Là ta hiểu lầm ngươi. Hơn nữa còn nói năng quá phận với ngươi...Kẹo hồ lô cho ngươi...Ngươi đừng buồn..." Thần sắc Hàn Thiên có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra những lời này.
Trên mặt Lục Trường Sinh xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó, hắn liền bất đắc dĩ cười cười. Thoải mái nhận lấy kẹo hồ lô trong tay Hàn Thiên :"Ta không có buồn a. Bởi vì ngươi nói đều là sự thật mà. Hơn nữa, ngươi cũng không phải là người đầu tiên mắng ta như vậy."
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, khi còn nhỏ, Lục Trường Sinh và nguyên chủ đều thường xuyên bị những đứa trẻ cùng lứa trêu chọc là không có cha mẹ, hay tiểu tạp chủng các loại. Mới đầu, y vẫn sẽ buồn bực, đau khổ. Nhưng dần dà, bị trêu chọc quá nhiều, y đã triệt để mất đi cảm giác, trở nên chết lặng.
Lục Trường Sinh nói vô cùng hờ hững, nhưng lại khiến Hàn Thiên bất tri bất giác cảm thấy chua xót thay cho y. Hắn bái nhập vào Vạn Kiếm tông hai năm, số lần gặp Lục Trường Sinh cũng không tính là nhiều.
Bởi vì sư tôn tương đối cưng chiều Lục Trường Sinh, hơn nữa Lục Trường Sinh cũng thường xuyên gây sự với hắn. Cho nên, hắn thừa nhận, bản thân đã từng rất chán ghét y. Ấn tượng về y cũng chỉ dừng lại ở những đặc điểm : ngu xuẩn dở hơi, kiêu căng tùy hứng, mắc bệnh công tử.
Chỉ là, mấy ngày gần đây, tiếp xúc gần, Hàn Thiên mới chợt phát hiện, vị sư huynh này của hắn giống như cũng không đáng ghét như vậy. Có lẽ là do hắn đã hiểu lầm đối phương quá sâu.
Về phần cha mẹ của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên cũng đã từng nghe nói qua. Cả hai đều là đại tông sư nổi danh thiên hạ, hiệp nghĩa khôn cùng. Đến tận lúc ra đi, cũng đều nghĩ cho thiên hạ, cho nhân tộc.
Nhưng kẻ đáng thương nhất ở đây, lại là Lục Trường Sinh. Bởi vì sao? Cha mẹ lựa chọn đạo nghĩa, chúng sinh. Cho nên, y liền bị vứt bỏ, trở thành kẻ thua cuộc.
Ngoại trừ sau khi lớn lên, nghe tới danh hiệu đại tông sư, đại hiệp, cũng như đại sự mà cha mẹ đã làm ra. Thì trong ký ức của y, chẳng hề có bất kỳ ấn tượng gì liên quan đến cha mẹ cả.
Hơn nữa, bởi vì là nhi tử của hai vị đại tông sư, người mang Thiên linh căn. Cho nên, gánh nặng trên vai y cũng rất là to lớn. Mỗi việc y làm sau này, đều sẽ bị đem ra so sánh với cha mẹ mình. Có đủ trượng nghĩa không, có đủ hào hiệp hay không.
Chỉ cần y không sánh bằng, không làm tốt, liền sẽ bị người người đem ra trê trách. Cả đời cũng chỉ có thể sống dưới bóng mờ cha mẹ để lại.
Không biết Hàn Thiên lúc này đã tự động não bổ ra rất nhiều "gánh nặng" của bản thân, Lục Trường Sinh vẫn bình thản ăn kẹo hồ lô.
Đối với y mà nói, Hàn Thiên chỉ là một thiếu niên mà thôi. Đặt ở hiện đại vẫn còn là học sinh cao trung kia kìa. Một người lớn như y, chẳng lẽ lại đi chấp nhất với một đứa trẻ hay sao?
Cũng không dừng lại lâu, Lục Trường Sinh cùng Hàn Thiên cũng trở về, tiếp tục lên đường.
------------------------
"Ầm, ầm"
Giữa đêm, trời bắt đầu mưa to không ngừng. Sấm sét chiếu rọi, tựa như muốn đem thương khung đánh nứt ra.
"Sư tôn, ta đỡ người xuống." Hàn Thiên khom lưng vén mành xe cho Quân Thường Tiếu. Lại dắt lấy tay hắn, đỡ hắn bước xuống.
Nam nhân bạch y phiêu dật, tựa như trích tiên không nhiễm bụi trần, hơi sương lạnh từ trên người hắn truyền tới, khiến Hàn Thiên không khỏi ngây dại. Từ tận đáy lòng hiện lên sùng kính, không dám khinh nhờn.
Nhưng làm Hàn Thiên hụt hẫng chính là, Quân Thường Tiếu rất nhanh đã thu hồi tay ngọc. Ánh mắt cũng không thèm cho hắn, liền đã đổi sang quan tâm Lục Trường Sinh :"Sư Tỷ, lần đầu tiên xuống núi, cưỡi ngựa đi lâu như vậy, ngươi có sao không?"
"Không sao cả sư tôn. Chỉ là bả vai cùng mông có chút đau nhức thôi." Nghe thấy có người điểm danh mình, Lục Trường Sinh vừa bóp vai, lại vừa nhăn nhó đạo.
Quân Thường Tiếu giống như thở dài một hơi, mang theo cưng chiều cùng bất đắc dĩ liếc nhìn y, đề nghị :"Nếu không ngày mai ngươi liền ngồi chung xe ngựa với vi sư đi."
Chỉ là, vừa nghe Quân Thường Tiếu đề nghị, Lục Trường Sinh tức khắc liền giật mình. Quả nhiên, vừa nhìn sang, y đã đối diện với ánh mắt u oán như oán phụ của Hàn Thiên. Gần như ngay lập tức liền phản đối :"Không, không cần đâu sư tôn. Ta da dày thịt béo, cưỡi ngựa mà thôi, không sao đâu a."
Kỳ thật, Lục Trường Sinh còn muốn nói thêm : Sư tôn, người tha cho ta đi mà. Người càng quan tâm ta, ta sẽ chết càng sớm a. Người không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ta của tên Sư Đệ kia sao?
Một trận tiểu tiết cứ như vậy trôi qua. Bốn người bọn họ liền dừng chân ở một khách điếm ven đường. Sau khi đem ngựa đưa cho tiểu nhị, Hàn Thiên với tư cách là "người phát ngôn" liền căn dặn :"Bốn phòng chữ thiên, một lát nữa lại mang bốn thùng nước nóng lên trên."
Chỉ là, Hàn Thiên vừa nói xong, trên mặt chủ khách điếm liền hiện lên một tia chần chừ. Thấy thế, mi mắt Lục Trường Sinh không khỏi giật giật một cái. Thầm nghĩ chẳng lẽ...
Mà phảng phất như để chứng thực cho dự cảm của y. Chủ khách điếm liền nói :"Thật xin lỗi chư vị tiên quân, khách điếm của tiểu nhân chỉ còn dư lại hai phòng bình thường thôi. Chư vị tiên quân xem xét, có thể hay không..."
Lục Trường Sinh :............
Quả nhiên, tình tiết máu chó, không tới cũng phải tới.