Chương 4: Lại Phát Điên...

Thấy Lục Trường Sinh đã phát hiện bản thân, Hàn Thiên liền không tiếp tục che che núp núp nữa. Trực tiếp đi vào trong, hướng Lục Trường Sinh đưa tay :"Đưa ta."

"Cái gì?" Hàn Thiên không đầu không đuôi nói, khiến Lục Trường Sinh như rơi vào sương mù. Không hiểu hắn đang có ý gì.

"Cháo." Mặc dù không muốn lặp lại lần nữa, nhưng Hàn Thiên vẫn phải căng da mặt hất cằm :"Đưa cháo đây cho ta."

Ban nãy, sư tôn đã sai người đi giải bỏ trừng phạt cho hắn. Có lẽ là do quỳ quá lâu chưa ăn cơm, hắn bỗng dưng lại nghĩ tới cháo mà Lục Trường Sinh nấu. Cho nên mới một đường đi tới trù phòng muốn tìm đồ lót dạ.

Nếu hiện tại đã vô tình gặp Lục Trường Sinh rồi, thì hắn cũng không ngại nể mặt đối phương, nhận lấy bát cháo kia xem như lời xin lỗi mà tha thứ cho y lần này.

Chỉ là, Hàn Thiên đến rất không đúng lúc. Nhìn thấy bộ dạng như đang ban ân của hắn, Lục Trường Sinh liền cảm thấy đau răng, cố tình gõ gõ cái nồi đang rửa trong tay mình :"Ngươi đến trễ rồi. Cháo ta nấu, Sư Ca đã ăn hết."

Nhìn thấy bộ dạng bâng quơ giống như qua loa có lệ của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền không khỏi tức giận. Bản thân vốn đã có ý định tha lỗi cho y, thế mà hiện tại y lại làm ra thái độ thế này. Rõ ràng đúng như hắn dự đoán, những lời ban nãy y nói trước hình đường, tất cả đều là nói dối!

"Vậy còn ta thì sao. Ta cũng muốn ăn cháo!" Trong lòng không vui, nhưng Hàn Thiên vẫn cố ý gây sự.

Chỉ là, Lục Trường Sinh căn bản chưa từng để tâm tới cảm thụ của hắn. Vừa rửa xong chén bát, y liền đem nó treo lên, lau khô tay. Vừa đi vừa nói :"Ngươi không có tay có chân à? Muốn ăn cháo liền tự đi mà nấu a."

Nói xong, cũng không để hắn nói gì thêm. Lục Trường Sinh liền đã bước như bay rời khỏi, lục lạc treo trên đai lưng cũng phát ra tiếng "đinh đang" thanh thuý.

"Ngươi..." Hàn Thiên bị một loạt thao tác của Lục Trường Sinh làm cho nghẹn họng. Nhưng rất nhanh, hắn đã hồi phục lại tinh thần, hướng bóng lưng của y kêu gào.

"Sư Tỷ! Lục Trường Sinh! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Nghe nghe, Lục Trường Sinh cũng không quay đầu, chỉ yên lặng tăng nhanh bước chân.

Hàn Thiên :...............

--------------------------

Cách ngày Lục Trường Sinh xuyên không đã được hai ngày. Hôm nay, bốn sư đồ bọn họ đang chuẩn bị xuống núi, dự lễ đầy tháng nhi tử của tông chủ Đoạn Đao môn.

Lại nói, trên Tiên Ma lục, có tổng cộng tứ đại tông môn, cùng tứ đại ma đầu. Tứ đại tông môn theo thứ tự gồm : Vạn Kiếm tông, Tiêu Dao tông, Xích Tinh kiếm phái cùng Đoạn Đao môn. Mà tứ đại ma đầu, phân biệt chính là tứ đại hộ pháp của Ma cung : Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.

Mặc dù nói Đoạn Đao môn chỉ xếp hạng cuối cùng trong tứ đại môn phái. Thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là những tông môn khác có thể khinh thị nó.

Vốn dĩ tiệc đầy tháng lần này, tông chủ Vạn Kiếm tông là La Phi Thành nhất định phải đích thân tới dự. Chỉ là do ông đã đi đến Tây Mạc bình định Ma tộc. Cho nên, thái thượng trưởng lão như Quân Thường Tiếu liền phải thay vào.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh khỏi cổng lớn Vạn Kiếm tông, dọc theo sườn núi đi xuống.

Quân Thường Tiếu ngồi trong xe ngựa. Về phần ba người Lục Trường Sinh thì chỉ có thể cưỡi ngựa đi theo xung quanh, vô cùng điệu thấp. Thậm chí ngay cả một cái tùy tùng cũng không mang theo.

Đối với việc này, Lục Trường Sinh chỉ ở trong lòng khịt mũi coi thường. Rõ ràng là cố vẽ vời cho thêm chuyện a. Y chả thể hiểu được suy nghĩ trong đầu của mấy vị tiên nhân này là gì. Rõ ràng là có thể phi kiếm, ngự pháp bảo, hà tất gì phải ngồi xe ngựa để trễ nải thời gian kia chứ?

Vạn Kiếm tông nằm ở Trung Châu, là khu vực phồn hoa nhất đại lục. Muốn đến được Đoạn Đao môn ở Bắc Tuyệt, liền phải mất hai ngày đi đường.

Bốn sư đồ vừa mới xuống núi, liền đã thu hút sự chú ý của người qua đường. Nhưng bởi vì dung mạo và khí chất bất phàm, đám người cũng không dám càn rỡ quá mức, nhao nhao dời đi tầm mắt.

Xe ngựa dừng lại bên đường, Hàn Thiên liền bước xuống, trước đi mua mứt hoa quả cho Quân Thường Tiếu.

Kỳ thật, tu tiên giả như bọn họ vừa qua Trúc Cơ liền đã không cần bổ sung thực phẩm nữa. Một viên Tích Cốc Đan liền đã có thể tích cốc được mấy tháng.

Nhưng dù vậy, một ngày ba bữa, bọn họ vẫn sẽ ăn cơm như người thường. Bởi vì như thế có thể thỏa mãn được vị dục.

"Sư tôn, ta có mua mứt hoa quả đây. Ngài có muốn ăn không?" Hàn Thiên ghé đầu vào trên mành xe ngựa, thận trọng hỏi, sợ làm kinh động đến tiên nhân đang ngồi sau mành che.

Âm thanh Hàn Thiên truyền vào, một lúc sau mới nhận được hồi âm của Quân Thường Tiếu :"Để ở bên ngoài đi. Hiện tại ta không muốn ăn."

Nghe Quân Thường Tiếu nói. vậy, Hàn Thiên cũng không ủ rũ, trái lại còn vô cùng vui sướиɠ đem túi giấy đặt ở trước mành che. Chí ít là sư tôn đã đáp lại lời hắn, cũng không im lặng như ngày thường nữa. Đối với hắn mà nói, như vậy đã là rất đáng mừng rồi.

Mắt thấy đi qua tửu lâu, Hàn Thiên liền tiện đường ghé vào mua lấy một bình Đào Hoa Tửu. Vừa đi vừa ngâm nga âm điệu gì đó, chứng tỏ tâm tình của hắn hiện tại đang rất tốt.

Chỉ là, vừa trở về chỗ xe ngựa đang dừng, cả người Hàn Thiên trong nháy mắt liền cứng đờ, giữ nguyên động tác giơ bình rượu của mình. Sắc mặt ngay lập tức liền tối lại, tràn đầy phẫn nộ vứt bình rượu xuống đất.

Lúc này, Lục Trường Sinh đang ngồi trước cửa xe ngựa ăn mứt hoa quả. Bỗng dưng, một luồng gió liền ập tới, chưa đợi y kịp phản ứng điều gì, thì trên tay đã truyền tới cảm giác đau xót.

Túi mứt quả cầm trong tay bị Hàn Thiên hung hăng đập văng khiến y sửng sờ trong phút chốc. Sau đó, trên mặt cũng xuất hiện giận dữ, quát :"Hàn Thiên! Ngươi lại phát bệnh gì nữa vậy hả!??"

"Ai cho ngươi ăn? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi trước khi ăn đồ ăn của người khác thì phải hỏi ý của họ hay sao!!?"

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy...Ta muốn ăn liền ăn a. Tại sao lại phải hỏi ý kiến của ngươi..." Lục Trường Sinh mơ hồ đạo, căn bản không hiểu hắn ta đang nói cái gì.

Chỉ là, biểu lộ của Lục Trường Sinh khi rơi vào trong mắt Hàn Thiên thì đó lại là một ý nghĩa khác. Giống như đối phương đang cố ý khıêυ khí©h hắn.

Nghĩ tới nam nhân đáng ghét này lại dám ăn mứt quả mà bản thân mua cho sư tôn. Hàn Thiên liền siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu, không nhịn được thốt lên :"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy giành đồ của người khác là rất vô sỉ hay sao? Ngươi không thấy áy náy chút nào à?"

"Vô liêm sỉ. Quả nhiên là đồ không có cha sinh, không có mẹ dạy! Ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có!"

**Chờ ngày Tiểu Thiên đồng học bị nghiệp quật. :)