Chương 41: Ma Tộc Xâm Lăng.

"Không thể! Làm như vậy...y nhất định sẽ hận ta!" Hàn Thiên lắc đầu, cũng không bị tâm ma thuyết phục.

Thấy phương pháp giải quyết này không mê hoặc được hắn, tâm ma cũng không nản lòng. Ngược lại, còn đi thẳng vào mưu đồ của mình :"Vậy được thôi. Chỉ cần ngươi đưa thân thể của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi chiếm lấy tình cảm của y."

"Giúp ta?"

"Đúng vậy, là giúp ngươi." Thấy có cơ hội xoay chuyển, tâm ma liền vội vàng ứng thanh.

Nhưng làm tâm ma cảm thấy câm nín chính là, Hàn Thiên bỗng dưng lại quật cường lắc đầu :"Không thể, nếu ta đưa thân thể cho ngươi, vậy thì y sẽ không còn là của riêng ta nữa, mà sẽ trở thành của ngươi rồi?"

"........................"

Tâm ma hít sâu một hơi, cố đè nén tính tình, kiên nhẫn hống hắn.

"Ngươi đừng nghĩ như vậy. Ta là ngươi, ngươi cũng là ta a. Ta chiếm được và ngươi chiếm được có gì khác nhau sao?"

"Khác." Không bị thuyết pháp này của tâm ma làm phục, Hàn Thiên liền cãi lại.

"..............." Nhịn xuống xúc động muốn chửi má nó, tâm ma chỉ có thể lựa chọn thuận theo hắn :"Như vậy đi...Ngươi trước cho ta mượn tạm thân thể. Đợi khi chiếm được Lục Trường Sinh rồi, ta đem thân thể trả lại cho ngươi, thế nào?"

Trước cứ bình ổn hắn đã. Còn về sau có trả hay không...khặc khặc, còn phải xem tâm tình của nó.

Chỉ là, hành động kế tiếp của Hàn Thiên lại làm tâm ma trở tay không kịp.

Hắn không nói, thậm chí còn chưa làm ra động tác dư thừa nào, liền đã không chút do dự nắm lấy chuôi kiếm Vấn Tình, chém thẳng về phía mặt gương.

Cho đến khi hắn thu kiếm, gương đồng liền đã bị kiếm khí chém nát thành trăm ngàn mảnh, bị hỏa diễm đốt trụi.

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn vào nơi ánh lửa phất lên. Đồng tử cũng tựa như thiêu đốt lên hai luồng hỏa diễm.

"Y là của ta."

"Ngươi muốn chiếm y, đáng chết."

Tâm ma :?????????

----------------------------

Đầu mùa đông.

Kết giới ở Tây Mạc truyền tới tiếng ầm vang rung chuyển đất trời. Tựa như một hồi chuông báo trước cho tu sĩ nhân tộc rằng đại chiến sắp mở ra, có đại lượng ma tộc đang bắt đầu phá vỡ phong ấn.

Trong phút chốc, chiến ý lan tràn trong mỗi ngỏ ngách của Tiên Ma lục.

Vô số nhân vật đứng đầu các đại thế lực cũng hợp lại bàn bạc với nhau, cuối cùng đạt thành chỉ lệnh : Tu sĩ nhân tộc trong thiên hạ, chỉ cần tu vi cao hơn Trúc Cơ, đều phải theo chân quân đoàn đi đối kháng ma tộc.



‎Lục Trường Sinh, Hàn Thiên, Tần Lãnh, cùng hơn 5000 đệ tử tinh anh của Vạn Kiếm tông cũng theo chân Quân Thường Tiếu và La Phi Thành, đến tham gia lần Chính Ma đại chiến thứ 8 trong lịch sử này.

Nói nói, lại phải nhắc tới Chính Ma đại chiến lần trước, cách đây cũng đã gần hai mươi năm.

Khi đó, nhân tộc tử thương thảm trọng, có thể nói là thê thảm không chịu nổi. Nếu không phải cha mẹ Lục Trường Sinh đứng ra, lấy thân lập nên phong ấn, đẩy lùi ma tộc thì e rằng hiện tại, ma tộc đã sớm thống lĩnh toàn bộ đại lục.

Kỳ thực, khối đại lục mà nhân tộc đang sinh sống hiện tại, cũng chỉ có thể tính là một nửa của Tiên Ma lục mà thôi.

Trăm vạn năm trước kia, ma tộc nô dịch nhân tộc, ma diễm thao thiên, căn bản là không người địch lại.

Nhưng rồi, có một vị nhân vật xuất hiện, đã phá tan đi loại thế trận này.

Hắn là một tán tu nhân tộc, tôn danh là Kiếm Thánh - Nam Cung Vô Song.

Hắn một người một kiếm, gϊếŧ xuyên ức vạn hùng binh ma tộc. Cùng Diêm Sát Ma chủ đánh một trận long trời lở đất, cuối cùng mới hy sinh tính mạng, cùng gã đồng quy vô tận. Đồng thời chia cắt Tiên Ma lục ra thành hai nửa. Ở giữa lại có một khoảng hỗn độn khí lưu ngăn cách.

Đông đại lục - tức Nhân giới, là nơi ở của nhân tộc, được Kiếm Thánh dùng vô thượng thần thông bảo vệ, hơn nữa còn tán hết linh lực đúc kết cả đời của mình vào trong thiên địa. Cho nên, nơi đây linh khí vô cùng nồng đậm, cuộc sống sung túc no đủ.

Trái ngược hoàn toàn với Nhân giới, Ma giới nằm ở phía tây bởi vì hứng chịu ô huyết và vô số hung, sát, oán khí của Diêm Sát Ma chủ. Nên linh khí cũng triệt để tan biến không còn một mảnh. Biến thành một mảnh đất chết, quanh năm cuộn trào oán khí cùng chướng khí.

Cho nên, cách một đoạn thời gian, Ma tộc lại phải xuất binh, phá vỡ phong ấn tiến đánh Nhân giới. Mong muốn cướp lấy mảnh đất màu mỡ này. Hoặc là chí ít cũng phải đoạt tới một chút tài nguyên trở về Ma giới để duy trì cuộc sống.

Làm một người ngoài cuộc, đối với đoạn sử sách này của Tiên Ma lục, Lục Trường Sinh cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Kỳ thực ở đây, nhân tộc không sai, ma tộc lại càng không có sai.

Thế giới không có luật pháp này, căn bản là không có chân chính công bình. Trái lại, chỉ có mạnh được yếu thua.

Trong quá khứ, ma tộc có được thực lực nên liền đi nô dịch nhân tộc. Đại đa số người đều sẽ cảm thấy bọn họ sai.

Thế nhưng, nếu năm đó, người có được thực lực tối cường lại đổi thành nhân tộc, vậy ai có thể đảm bảo nhân tộc sẽ không lựa chọn đi nô dịch ma tộc đâu?

Ma tộc bị trục xuất đến tử địa. Muốn duy trì sinh mệnh, bọn họ buộc phải cướp đoạt.

Nhân tộc sống trong sung túc. Muốn tiếp tục hưởng thụ sinh hoạt như vậy, bọn họ buộc phải tiếp tục phong ấn, đánh đuổi ma tộc.

Một vòng tuần hoàn tự nhiên, tựa như chuỗi thức ăn trong hoang dã vậy. Không có người thật đúng, cũng không có người sai hoàn toàn.

Nhưng với thân phận là nhân tộc, Lục Trường Sinh vẫn sẽ cứ đứng về phe này. Bởi vì người không cùng tộc, ắt có dị tâm.

Một đoàn người trang bị đầy đủ vũ khí, hùng hổ xuất tông bằng thần chu.

Chỉ mới nửa canh giờ, bọn họ đã tiến vào giao giới Tây Mạc, tiến thẳng vào nội bộ. Dọc đường cũng lướt qua vô số tiểu tông môn hay tán tu.

Khi nhìn thấy tông huy hình chín thanh trường kiếm đan xen nhau của Vạn Kiếm tông. Đám người đều nhao nhao tránh đường, thần thái vô cùng kính cẩn.

Rất nhanh, thần chu liền đã rơi vào nơi trú quân của đoàn người.

Lúc này, nơi đóng quân cũng đã xuất hiện hai đại thế lực khác, phân biệt là Đoạn Đao Môn của Trình Húy và Xích Tinh kiếm phái.

Xích Tinh kiếm phái cũng tôn sùng kiếm đạo. Quanh năm luôn ẩn cư sơn lâm, không quản sự đời. Tử đệ trong môn phái cũng vô cùng ít ỏi, chưa đủ trăm người. Nhưng mỗi người cũng không ngoại lệ đều là nhân trung chi long, thiên kiêu hiếm thấy.

Hôm nay, tất cả tử đệ của Xích Tinh kiếm phái đều đến góp sức cho nhân tộc.

Chưởng môn của bọn họ, là một thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tương đương phổ thông, mặc một thân tông phục trắng xóa, tay nắm phất trần. Chỉ là, bộ dạng tiên phong đạo cốt này lại bị hai sợi ria mép làm phá hoại không còn.

Sau khi chào hỏi những vị đại năng ở đây, Ôn Lư liền đã nhích lại gần Hàn Thiên, câu cổ hắn, bộ dạng ngả ngớn, nào có phong phạm trưởng môn như khi nãy :"A, uy, tiểu tử ngươi hôm nay làm sao vậy? Bộ mặt đều nhanh đen như đáy nồi, ai nợ tiền ngươi à?"

"Bỏ ra." Lạnh lùng quét mắt, Hàn Thiên lại tiếp tục tự bế.

Hàn Thiên lạnh nhạt, cũng không làm Ôn Lư cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ xùy một tiếng khinh miệt, bĩu môi thu hồi tay :"Cắt, làm như ta cần đυ.ng ngươi lắm vậy."

Ôn Lư và Hàn Thiên, chính là tiểu bằng hữu chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn, nói là tình như thủ túc cũng không quá phận.

Trong lúc cả hai đỗi lẫn nhau. Thì từ xa xôi chân trời cũng dần dần phóng đại lên hình ảnh của một chiếc thần chu.

Mũi thuyền có điêu khắc tông huy hình hai đầu chim nhạn. Trên thuyền trang trí vô cùng sa hoa, sặc sỡ, mành tím tung bay, rũ xuống không trung, để lại từng đợt tử ảnh mỗi khi gió thoảng qua.

Rất nhanh, thần chu liền dừng lại trên trạm đóng quân. Một đầu cầu thang thả xuống, đợi khi bên trên phủ lên một lớp thảm hoa, vô số thân ảnh mới chậm rãi nối đuôi nhau đăng tràng.

Đi đầu là một nữ tử mặc tử y cao cổ, ống tay áo ôm sát, tà áo kéo dài trên mặt đất. Đầu đội phát quan thật cao, tóc vấn gọn, chỉ dư lại hai mảnh vải tím theo phát quan rũ xuống.

Dung mạo nữ tử tuyệt diễm, tựa như điêu tạc mà thành. Nhưng lại đẹp đến quá không chân thật, có phần giống như là một con rối, lộ ra đôi chút cứng nhắc.

Mà theo ở sau nàng, cũng là gần ngàn cái tuấn nam mỹ nữ, phục sức giống nhau như đúc. Mỗi người đều là dung mạo xuất chúng, nhưng biểu cảm lại vô cùng cứng đơ. Tụ tập lại một chỗ với nhau, vô duyên vô cớ lại khiến người cảm thấy ác hàn.

"Tham kiến Tiêu Dao tông tông chủ."

Vô số tán tu lễ bái, khiến Lục Trường Sinh cũng đi theo cúi đầu, thu hồi tầm mắt.

**Hôm nay 2c nha cả nhà. ❤