Hoa Đình Hiên không để ý đến việc bị gõ đầu, ngược lại còn cong môi lên một cách thích thú - y quá đắm chìm trong những cử chỉ thân mật với sư huynh.
Vậy là, với linh hồn thật đã hơn trăm tuổi, đã hoàn thành kỳ tích thống trị tam giới, hài tử họ Hoa với đôi chân ngắn ngủn bước theo sau Sở Đan Phong, vừa đi vừa hỏi bằng giọng sữa: "Sư huynh, tên Lý Ban kia có phải là kẻ đã hại huynh không?"
Sở Đan Phong: "... Sao ngươi biết?"
Hoa Đình Hiên mặt không đỏ, tim không đập, thuận miệng bịa ra: "Nghe Phương Thanh Nhai nói."
Sở Đan Phong nghiêm mặt nói: "Trật tự tôn ti, đó là tứ sư huynh của ngươi, sao có thể gọi thẳng tên?"
Nhưng trong lòng thầm than: Cái miệng của họ Phương thật to, nhưng chuyện đó đã ầm ĩ khắp nơi, cũng không phải là bí mật gì.
Thuở ấy, Sở Đan Phong kết đan khi còn là một thiếu niên, là người kiệt xuất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Song Cực Tông, đang nổi như cồn, dẫn đầu đoàn đi trừ tà, trong đoàn có Lý Ban.
Đó là một con quái vật ma tộc, tu vi cao hơn dự kiến, tương đương với tu sĩ nguyên anh, nhưng lâm trận rồi cũng không thể thoát được, mọi người quyết định hợp lực bố trận để chống lại nó.
Ban đầu mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng không ngờ lại xảy ra sơ hở ở chỗ Lý Ban, pháp trận được bố trí thiếu một góc, Sở Đan Phong đang đứng ở trung tâm trận phải phân thần để bù đắp, cuối cùng mặc dù miễn cưỡng duy trì được trận pháp, nhưng Sở Đan Phong cũng bị phản phệ, tu vi lui một đại cảnh giới, Kim Đan vỡ nát tại chỗ.
Trở về tông môn, Lý Ban cãi chày cãi cối rằng không phải cố ý, đều do mình học nghệ không tinh, nguyện ý chịu phạt.
Nhưng chuyện này, rốt cuộc là cố ý hay là bất lực, chỉ dựa vào lời nói của hắn ta thì không thể biết được, cuối cùng mặc dù đã trừng phạt Lý Ban, nhưng Sở Đan Phong cũng không thể vực dậy được nữa - đan điền là cốt để người tu hành điều động khí hải chân nguyên, một khi bị tổn hại, gần như tuyệt đường tu tiên, không còn ngày nào ngóc đầu lên được.
"Sư huynh, huynh hận hắn ta không?" Hoa Đình Hiên kéo Sở Đan Phong ra khỏi dòng hồi ức.
Hận sao? Nói không hận hoàn toàn là giả, nhưng thực ra đó cũng là cốt truyện mà hệ thống đã sắp đặt, không có Lý Ban, sẽ có Trương Ban, Vương Ban, Triệu Ban... Tuy nhiên, Kim Đan vỡ nát thực sự rất đau, bây giờ nghĩ lại vẫn có thể nhớ đến cơn đau xé ruột xé gan trong bụng dưới, như thể một bàn tay vô hình túm lấy ngũ tạng lục phủ lại với nhau, rồi bóp nát từng cái một, ngay cả khi hệ thống sử dụng quyền hạn cao nhất để chặn 50% cảm giác đau cũng không có ích gì, hắn vẫn đau đến ngất đi.
Làm nhiệm vụ thật sự quá khó khăn, chậc, thế giới của người lớn không có hai chữ dễ dàng.
Tuy nhiên, Sở Đan Phong không muốn nói với đứa trẻ những điều nặng nề như vậy, nên đã nhẹ nhàng nói: "Là Lý Ban hận ta mới đúng, mỗi lần gặp, hắn đều âm dương quái khí, cũng không biết ta đã đắc tội gì với hắn."
Hoa Đình Hiên đột nhiên nói: "Sư huynh, Lý Ban có phải còn có một vị đại sư huynh, tên là Liễu Nghiễn Bạch không?"
Nhắc đến cái tên này, sắc mặt Sở Đan Phong lập tức thay đổi, rõ ràng không muốn nói nhiều, hỏi thêm thì chỉ nói: "Hắn là một tên biếи ŧɦái".
Nghĩ lại, Sở Đan Phong lại không yên tâm bổ sung một câu: "Nếu ngươi gặp hắn, cũng tránh xa hắn một chút."
Hoa Đình Hiên nghe sư huynh của y mắng Liễu Nghiễn Bạch là biếи ŧɦái, có vẻ hơi cao hứng, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày lo lắng, vẻ mặt phức tạp muốn nói gì đó lại thôi, dáng vẻ này nếu đặt lên người lớn, có lẽ là trang trọng sâu sắc, nhưng một đứa trẻ như búp bê sữa lại có biểu cảm như vậy... thật đáng đánh, khiến người ta muốn nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của y.
Sở Đan Phong nhất thời ngứa tay, hắn thật sự đem nó thành hành động.
Tiểu Hoa Đình Hiên một khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóp đến phồng lên, thanh âm cũng theo đó mà bị bóp méo: "Sư huynh, có ai ắt nạt (bắt nạt) ngươi, a ( ta) đều sẽ thay ngươi báo thù!"
Sở Đan Phong buông tay, dùng sức xoa rối búi tóc nhỏ trên đầu y, mới "chậc" một tiếng, "Không cần ngươi chống lưng cho ta, về sau đừng lấy oán báo ân là được."
Cái gì gọi là "về sau đừng lấy oán báo ân"? Vô cớ tại sao sư huynh vì sao đột nhiên nói lời như vậy?
Hoa Đình Hiên bởi vì trong lòng có quỷ, đặc biệt nhạy cảm, đem lời kia nuốt xuống, im lặng suy ngẫm, bỗng nhiên liên tưởng đến từ khi trọng sinh đến nay hành vi bất thường của sư huynh, tựa hồ có đáp án gì đó sắp sửa bật ra, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa, ngây ngốc đứng tại chỗ, tay chân đột nhiên có một trận lạnh lẽo.
Sư huynh hắn... Chẳng lẽ cũng là... Không! Tuyệt đối không thể! Nếu hắn còn nhớ rõ những gì từ trước đến nay, ta đối với hắn làm đủ loại nhục nhã, hắn chắc chắn không thể nào tha thứ cho ta!
Không đúng, chuyện này không thể nào, Soạn Hồn Châu chỉ có một, cần phải mang theo linh thể xuyên qua thời không môn, rõ ràng sư huynh đã hồn phi phách tán ...
“Ngẩn người ra đó làm gì?”, Sở Đan Phong cầm quạt gõ nhẹ lên đầu đứa trẻ, “Đi thôi, nếu đi nhanh, có lẽ vẫn kịp đến tiệm Trương Ký ở Hoá Dương Trấn mua ít mứt hoa quả.”
Hoa Đình Hiên ngẩng đầu, liền thấy Sở Đan Phong không chút lo lắng nháy mắt với y, hào sảng nói: “Không cần lo lắng về tiền, sư huynh của ngươi là khách quen của họ, có thể thiếu nợ!”
… Sao nhìn thế nào cũng không có vẻ cay đắng thù hận của người đã trọng sinh. Có lẽ là tự y lo lắng thái quá rồi.
Nhóm đệ tử bao gồm Lý Ban và Đường Ánh Đông đi theo một con đường khác, ngự kiếm thẳng tiến đến núi Huyễn Di. Các môn phái và gia tộc lớn đều phân chia lãnh địa, họ chăm sóc cho người dân thường trong lãnh địa của mình, thay họ trừ ma diệt yêu, bảo vệ sự bình yên cho một vùng, tương ứng, họ cũng được hưởng và dùng tài nguyên trong lãnh địa.
Núi Huyễn Di tuy không bằng Song Cực tông về linh khí dồi dào, nhưng lại trải dài hàng vạn dặm, trong núi sâu mọc vô số kỳ hoa dị thảo, chỉ cần xem có kỹ năng thu nhập được hay không.
Lý Ban ban đầu chỉ muốn gây phiền phức cho Sở Đan Phong, mới lên tiếng châm chọc, kỳ thực từ khi Đường Ánh Đông lấy nhiệm vụ ‘tìm kiếm Bồ Hòn’, hắn ta đã có chút hối hận.
Mà khi thực sự lên đường, hắn ta đã gần như thập phần hối hận.
Nhiệm vụ này quả thật rắc rối như dự đoán, núi Huyễn Di rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào một cái la bàn để tìm kiếm, đi nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì, huống chi còn phải nghe những nữ tu sĩ đồng môn rì rầm chuyện phiếm, đối tượng chuyện phiếm lại là người hắn ta không ưa nhất, Sở Đan Phong.
"Không ngờ Sở sư huynh cởi bộ pháp y đen sì sì kia ra lại tuấn tú đến thế."
"Cũng không chỉ là vấn đề quần áo, khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, còn biết cười nữa."