Chương 10

"Có lẽ là tâm cảnh thay đổi rồi, lần này gặp hắn, dường như đã thông suốt hơn nhiều, ôi, bọn họ đều nói tính cách hắn không được cho lắm, hắn cũng thật là vận khí không tốt, gặp chuyện như vậy đổi lại là ai..."

Lời này chưa dứt, đã bị đồng môn mạnh mẽ kéo tay áo, nữ tu kia lập tức thè lưỡi, ngậm miệng, mấy sư muội của Khôn Đoạn Phong đều chột dạ nhìn về phía Lý Ban.

Cho đến nay, Song Cực Tông vẫn còn lời đồn ‘Lý Ban cố ý hãm hại Sở Đan Phong’, dù sao hai người vẫn luôn không hợp, nói chính xác là Lý Ban đơn phương không ưa Sở Đan Phong.

Lý Ban cũng không né tránh, căm hận nói: “Sở Đan Phong, cái thứ không biết trời cao đất dày kia, ngoài một bộ da mặt dễ nhìn ra thì còn có chỗ nào đáng giá?”

Đường Ánh Đông nhịn không được hỏi: “Lý sư huynh, vì sao ngươi lại ghét bỏ Sở… Sở Đan Phong như vậy?”

Một vị sư muội cùng đi miệng lưỡi cực kỳ lanh lợi bổ sung: “Bởi vì hắn nịnh hót? Hay bởi vì hắn không hiểu nhân tình thế cố, chỉ biết tu luyện, quá mức thực dụng?”

Lý Ban lại lắc đầu, trong mắt thần sắc phức tạp, “Bởi vì hắn không biết cân nhắc, căn bản không xứng với… Hơn nữa, ta cũng ghét bỏ cái bộ dáng giống như đại cô nương của hắn, nam sinh nữ tướng, ghê tởm!”

Đường Ánh Đông lại không thể đồng tình, thẳng thán: “Sở sư huynh sinh ra tuấn tú, lại không nữ tính, Lý sư huynh nói như vậy có phần không công bằng——”

Nhưng lời này còn chưa nói xong, trong rừng rậm đột nhiên lao ra một con cự thú hình dạng kỳ quái, tiếng gầm rung động rừng cây, nhìn kỹ sẽ phát hiện hốc mắt của nó trống rỗng, chỉ có hai luồng hắc khí quấn quanh, hung hăng chặn đường một đám người.

“Là Thao thú! Đây là đồ vật của Ma giới, sao lại xuất hiện ở đây?”

“A a a a a a a loại độ khó này căn bản không phải nhiệm vụ sơ cấp!”

“Huyễn Di Sơn được linh mạch của Song Cực Tông bồi dưỡng, sao lại có quái vật đến từ Ma giới xuất hiện? Là thứ gì đã triệu hoán nó?”

Vừa đúng lúc này, Lý Ban đột nhiên kêu thảm thiết, thân thể phồng lên như bơm khí, y phục đệ tử trong nháy mắt bị căng rách, lộ ra một cánh tay quấn quanh hắc khí, khí tức đó cùng với khí tức trên người con ma thú giống nhau như đúc, mấy nữ đệ tử đều hét thất thanh.

Bị một đứa trẻ ương bướng làm chậm trễ, Sở Đan Phong cuối cùng cũng không mua được mứt hoa quả. Hài tử bước đi chậm chạp, cứ ba bước lại kêu mệt, đòi Sở Đan Phong bế.

Mặc dù Sở Đan Phong là tu sĩ, nhưng hiện tại chỉ có tu vi Trúc Cơ, dùng chân nguyên thi triển pháp thuật để bế đứa trẻ cả chặng đường là không thực tế. Sư đệ nhỏ tuổi của hắn không biết ăn gì mà lớn, nhìn không mập, cũng nhỏ nhắn, nhưng xương cốt rất chắc, nặng nề, thực sự tốn sức. Lúc đầu Sở Đan Phong còn có sức bế đứa trẻ đi bộ, nhưng sức lực dần dần cạn kiệt, cuối cùng biến thành mỗi khi Hoa Đình Hiên kêu mệt, hai người liền dừng chân nghỉ. Sở sư huynh kiệt sức, mặt không biểu cảm để cho đứa trẻ bò lên người mình, nũng nịu đòi ôm hôn. Vẻ mặt cam chịu đó, giống như cha mẹ trẻ bị cuộc sống mài mòn đi những góc cạnh.

Vì vậy, trên đường đi, họ đã mất khá nhiều thời gian. Khi họ có thể nhìn thấy khói bếp của làng Đào Hoa, trời đã tối.

"May mắn là không bỏ lỡ chỗ ngủ, nếu muộn thêm một chút nữa, e rằng hai ta phải tìm một hang động để ngủ qua đêm." Sở Đan Phong thở dài một hơi, định gọi hài tử đi nhanh một chút, nhưng đột nhiên dừng lại, thuận tay ấn đầu Hoa Đình Hiên xuống, thấp giọng dặn dò: "Che giấu hơi thở, đừng nhúc nhích."

Lại qua một lúc, Sở Đan Phong mới buông tay, Hoa Đình Hiên cố tình hỏi: "Sư huynh, sao vậy?"

"Có yêu khí," Sở Đan Phong cau mày nói, "nhưng không biết tại sao, thứ đó lại sợ hãi điều gì đó, vừa xuất hiện đã chạy mất hút, không lẽ là nó sợ chúng ta ..."

Hoa Đình Hiên hiện tại vẫn là một đứa trẻ chưa dẫn khí nhập thể, còn bản thân hắn cũng chỉ là tu vi Trúc Cơ, Sở Đan Phong không tin mình có thể uy hϊếp yêu vật đến mức này.

Hoa Đình Hiên vừa dọa cho yêu vật bỏ chạy liền ôm chặt lấy đùi Sở Đan Phong, giọng run run nói: "Hiên nhi sợ."

Sở Đan Phong thở dài không tiếng động, dù là nam chính, hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ con, sao có thể không sợ chứ? Dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi nấng hai đời, trong lòng Sở Đan Phong dâng lên một mềm mại, ôm lấy lưng sư đệ, nhẹ nhàng vỗ hai cái: "Đừng sợ, có sư huynh ở đây. Bây giờ thứ đó đã đi rồi, chúng ta tận dụng cơ hội thay quần áo, rồi vào thôn Đào Hoa đi."

Hoa Đình Hiên đang ôm đùi rất thích thú, thuận miệng hỏi: "Tại sao vậy?"

Mặc dù nghĩ như vậy có hơi tự mãn, nhưng lỡ đâu là phải? Sở Đan Phong khẽ ho một tiếng: "Yêu vật nếu phát hiện chúng ta là đệ tử tiên môn, sinh lòng sợ hãi, e rằng sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta che giấu thân phận, thu liễm khí vị, đừng đánh rắn động cỏ."

Hoa Đình Hiên ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ kỹ rồi, thu liễm khí vị."

Sở Đan Phong thầm nghĩ là ta thu liễm khí vị, ngươi là một tiểu hài tử có gì đáng thu liễm, nhưng cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của đứa trẻ, từ trong túi giới tử lấy ra thường phục, hai người thay vào, lúc này mới bước vào thôn Đào Hoa.

Làng vẫn bình yên, người dân qua lại tấp nập. Dưới gốc đào, vài nhóm người đang hóng mát sau bữa tối. Đa phần là phụ nữ, trẻ em và người già, hiếm thấy thanh niên trai tráng.

Thấy người lạ, mấy đứa trẻ tò mò vây quanh. Hai người dù đã thay thường phục nhưng vẫn toát lên khí chất khác biệt. Một người môi hồng răng trắng, một người da trắng như ngọc, khác hẳn dân làng. Đám hài tử chưa từng thấy người đẹp như vậy, không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.

Sở Đan Phong cười hỏi: "Có ai biết nhà trưởng thôn ở đâu không?"

Một hài tử trạc tuổi Hoa Đình Hiên, nước mũi ròng ròng, chỉ tay về phía một ông lão đang hóng mát dưới gốc cây: "Ông ấy!"

Ông lão cũng đang nhìn họ. Sở Đan Phong tiến lên chắp tay: "Lão nhân, chúng ta đi đường lỡ đường, có thể tá túc ở đây một đêm không?"

Ông lão nheo mắt nhìn hắn, tưởng hắn là công tử nhà giàu đi chơi xa, lắc đầu nói: "Nhà chúng tôi chỉ có cơm dưa muối, không tiếp đãi được quý nhân."

Sở Đan Phong: "Chỉ xin một chỗ nghỉ chân, mong lão nhân thu nhận."

"Không phải ta không muốn giữ ngươi, dạo này làng Đào Hoa không yên ổn, có tà vật hoành hành, đã chết mấy nam nhân rồi, nhất là thanh niên trắng trẻo như ngươi, ta khuyên ngươi, từ đâu đến thì về nơi đó, mau đi đi!"

Sở Đan Phong kéo Hoa Đình Hiên ra, đẩy đến trước mặt ông lão, ôn hòa nói: "Ta là nam nhân, không sao, nhưng khuyển tử còn nhỏ, e rằng không chịu được vất vả, xin lão nhân giúp đỡ, tiền bạc ta sẽ không thếu của ông."

Hoa Đình Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy mở to.

Khuyển tử?

Khuyển… tử* ư?

*Đứa con kém cỏi. Do thành ngữ-Hổ phụ sinh khuyển tử-(cha cọp sinh con chó)