Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay đó lật lại, một thanh kiếm đệ tử xuất vỏ, chỉ thẳng vào Sở Đan Phong, Sở Đan Phong xoay người lùi lại, tránh thoát kiếm quang, phe phẩy quạt cười nói: "Nơi này nào phải là chỗ để ngươi ta động đao động thương, không bằng như vậy, tìm đệ tử chấp sự phân xử đi."
Lý Ban nhìn xung quanh, hừ một tiếng: "Cứ như vậy đi."
Sở Đan Phong trên mặt vẫn ung dung, thực tế thì thở phào nhẹ nhõm, nếu đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ bị ăn đòn, mặt mũi đều mất sạch.
Không còn cách nào, ai bảo hắn thiếu thức ăn? Tu vi Trúc Cơ không có quyền của một con người.
Đệ tử chấp sự cũng là người khôn khéo, không muốn đắc tội với cả Ly Hư Phong và Khôn Đoạn Phong, không trực tiếp nói nên thuộc về ai, cuối cùng ánh mắt rơi vào Hoa Đình Hiên, cười lịch sự nói: "Không biết vị tiểu sư đệ này đến cảnh giới gì rồi?"
Sở Đan Phong: "Đây là đệ tử thứ sáu dưới tọa sư phụ ta, Hoa Đình Hiên, Hiên nhi còn nhỏ, chưa chính thức dẫn khí nhập thể, bất quá biết một ít quyền cước thô thiển, khiến mọi người chê cười."
"Sở sư huynh hà cớ gì quá khiêm tốn, Hoa sư đệ còn chưa khai mở, thân thủ đã lợi hại như vậy, tiền đồ vô lượng... Không bằng như vậy, thêm một ngọc giản nữa, trộn lẫn vào, để Hoa sư đệ chọn một cái, còn lại một cái thuộc về Đường sư tỷ thế nào?"
Ý là bốc thăm.
Ngọc giản này có lẽ được sản xuất hàng loạt, ngoại trừ màu sắc khác nhau, hình dạng kích thước nhìn qua đều giống hệt nhau, chỉ có thể dùng linh lực thăm dò vào bên trong mới có thể phân biệt được.
Hoa Đình Hiên, một đứa trẻ còn chưa dẫn khí nhập thể tự nhiên cái gì cũng không nhìn ra được, để y lựa chọn là công bằng nhất.
Sở Đan Phong: "Ta không có ý kiến."
Dựa theo phong cách xử sự "xử lý mọi việc công bằng" của vị đệ tử chấp sự này, thêm một ngọc giản nữa hẳn là không kém gì, hắn thế nào cũng đều là kiếm lời, lần ra nhiệm vụ này ăn chắc.
Tuy nhiên Lý Ban lại nhảy ra gây chuyện: "Muốn chơi thì chơi lớn, Sở sư đệ, Đường sư muội, dám đem cả một hàng ngọc giản đặt chung một chỗ không, chọn trúng cái gì là cái đó, không được hối hận?"
Đường Ánh Đông còn mang tính tình kiêu căng của thiếu nữ, nghe vậy liền muốn thử xem sao nói: "Cái này có gì không dám? Bất quá nếu như quá khó khăn, Lý sư huynh có thể đi cùng ta?"
Lý Ban vui vẻ đáp ứng, nhìn về phía Sở Đan Phong.
Sở Đan Phong: "..." Bệnh thần kinh à? Lỡ như đều chọn trúng nhiệm vụ tốn công tốn sức không phải là lưỡng bại câu thương sao? Vì chuyện vặt vãnh này cũng đáng để cãi nhau, các ngươi đều là trẻ con tiểu học à? Không được, hắn phải chỉnh lại cục diện.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong lời lẽ, Hoa Đình Hiên đã khí thế thuần chất nói: "Đương nhiên! Ly Hư Phong chưa từng sợ ai."
"Đúng không sư huynh?" Y lại ngẩng mặt nhỏ lên hỏi Sở Đan Phong, đôi mắt đen láy ánh mắt sáng rực, tay nhỏ còn kéo kéo ống tay áo của hắn.
Sở Đan Phong: "..........." Ngươi đem Ly Hư Phong ra, ta còn có thể nói gì?!
Sở Đan Phong miễn cưỡng cười: "Đúng vậy." Trong lòng lại điên cuồng cầu nguyện: Hy vọng vận khí của đứa trẻ mạnh mẽ một chút, ngàn vạn lần chọn trúng một cái thẻ thượng thượng, không cầu thù lao hậu hĩnh, chỉ cầu đừng quá nguy hiểm, bằng không mang theo một gánh nặng như vậy, 9/10 nhiệm vụ sẽ thất bại, lỡ như lại hy sinh cứu người như vậy không đáng.
Một hàng ngọc giản màu hổ phách nhạt có đến bảy tám mươi cái, đựng trong khay ngọc đầy ắp, tiểu gia hỏa có vẻ phong cách lựa chọn, gần như khiến người ta hoài nghi y kỳ thực là đang dẫn nhập linh lực kiểm tra hàng loạt.
Chốc lát sau, Hoa Đình Hiên mỗi tay cầm một hòn ngọc giản, lần lượt đưa cho Sở Đan Phong và Đường Ánh Đông, đồng thời thề với Sở Đan Phong: "Sư huynh, nhiệm vụ này thù lao là hậu hĩnh nhất."
... Điều này càng khiến người ta nghi ngờ rằng vật nhỏ bé này có hành vi gian lận, trùng hợp thay, Đường Ánh Đông đối diện thở dài thất vọng - họ đã rút được "Tìm một cây bồ hòn có tuổi thọ hai trăm năm", phần thưởng chỉ có năm viên linh thạch trung phẩm - yêu cầu Lý Ban đi cùng nàng, mọi người tò mò hơn về nội dung mà Sở Đan Phong rút được.
Dưới ánh mắt tò mò của các đệ tử trong điện, Sở Đan Phong cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ y thực sự rút được lá thăm có độ may mắn cao sao?
Sau đó, hắn vận chuyển linh lực vào đầu ngón tay, ngón trỏ khẽ chạm vào ngọc giản, thân ngọc màu hổ phách liền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một dòng chữ nhỏ đập ngay vào mắt:
“Thôn Đào Hoa, cách thị trấn Hóa Dương mười dặm dưới chân núi, trượng phu của Vương Đăng Nương mất tích.
Nhiệm vụ: Tìm phu quân của nàng ta.
Phần thưởng: Chín viên linh thạch hạ phẩm.
Manh mối: Gần hai tháng nay, thôn Đào Hoa đã mất tích ba người đàn ông, thi thể của hai người còn lại đã được tìm thấy trong núi sâu, đều đã thành xác khô.”
Nhiệm vụ này vừa được hiển thị, liền dẫn đến một tràng cười ồ ạt.
Sở Đan Phong: “………………”
Quả nhiên lời trẻ con không thể tin được, còn có nhiệm vụ sư môn nào kinh tế hơn thế này nữa không?
“Xác khô, lại chuyên nhắm vào đàn ông ra tay, phần lớn là hút hết dương khí, không ngoài hồ ly, ma nữ, quỷ da^ʍ ba loại, mỗi loại đều hành tung lén lút, vô cùng khó đối phó, Sở sư đệ lần này phải vất vả rồi.” Lý Ban hả hê nói.
Sở Đan Phong mở quạt ra, bình tĩnh nói: “Ngược lại, nghe nói cây bồ hòn có hai loại, một loại gọi là cấm lâu, một loại gọi là hoàn, được linh mạch tông môn nuôi dưỡng, trong phạm vi hàng trăm dặm núi non, cây bồ hòn đều là loại trước, cấm lâu trên hai trăm tuổi bắt đầu khai linh trí, so với nhân sâm quả còn gian xảo hơn, chúc sư huynh thật sự có thể tìm được cây bồ hòn, đừng đi một chuyến công cốc, không những phí công sức mà còn vi phạm lời cá cược hôm nay.”
Ai mà không biết nói? Sau khi thêm phiền phức cho Lý Ban, Sở Đan Phong dắt tay sư đệ, thong dong rời khỏi hậu điện, bỏ lại tiếng hừ lạnh của Lý Ban và câu “chờ đấy” của Đường Ánh Đông.
Hoa Đình Hiên lạnh lùng nhìn lại họ, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười nói: “Sư huynh nói đúng, chuyến đi này của họ nhất định là công cốc, phần thưởng của chúng ta hậu hĩnh hơn.”
“Câm miệng!” Sở Đan Phong nắm lấy xương quạt gõ vào đầu nhỏ của Hoa Đình Hiên, chín viên linh thạch hạ phẩm và năm viên linh thạch trung phẩm cái nào nhiều hơn?
Nhưng nhìn đứa trẻ nhỏ đang xoa xoa đầu, hắn lại hối hận: chẳng lẽ hắn đánh tiểu tử này ngốc rồi, sao y không biết đếm vậy.