Chương 7

Lý Ban nổi giận, không thèm động thủ, hất tay bỏ đi.

Hoa Đình Hiên lảo đảo suýt ngã, dường như bị luồng khí từ ống tay áo rộng của Lý Ban đẩy lùi, lại một lần nữa khiến đám đông xì xào chỉ trích Lý Ban. Sở Đan Phong đỡ lấy đứa trẻ, cũng thực sự tức giận, thanh kiếm đệ tử bên hông rung lên vì chân nguyên, liền đuổi theo.

Tên họ Lý vô cớ nhắm vào hắn cũng thôi, sao lại còn không tha cho đứa trẻ?

Nhưng Hoa Đình Hiên ôm lấy eo hắn, ngăn cản: "Hiên nhi không sao, sư huynh đừng đuổi theo, chúng ta đi thôi."

Đứa trẻ ôm chặt lấy hắn, Sở Đan Phong chỉ nghĩ đứa trẻ bị dọa sợ, không nhìn thấy nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên mặt Hoa Đình Hiên: Sư huynh quả nhiên quan tâm đến ta nhất, chỉ bị đẩy một cái, hắn liền vội vàng rút kiếm đi tìm người tính sổ.

Không chỉ Hoa Đình Hiên, vị đệ tử chấp sự kia cũng hòa giải khuyên hắn nguôi giận - đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, dù có muốn chấp nhặt cũng nên thanh toán nợ nần trước.

May mắn thay, linh thạch trong túi giới tử cuối cùng cũng đủ để trả tiền một bữa ăn, không quá mất mặt, nhưng vừa bước ra khỏi thiện đường, Sở Đan Phong liền xoa xoa cái đầu nhỏ của Hoa Đình Hiên, thở dài một hơi, thất vọng nói: "Vẫn là sư huynh vô dụng."

Ngay cả đứa trẻ cũng biết, cho dù đuổi theo, với tu vi hiện tại của hắn, cũng chỉ là đi chịu chết.

Đây là lần đầu tiên Sở Đan Phong cảm thấy bất lực kể từ khi trọng sinh, hắn muốn vô lo vô nghĩ làm một con cá mặn, nhưng lại quên rằng mình không thể mãi mãi trốn trong trúc xá của Ly Hư Phong, xa lánh thế gian, rồi cũng phải đối mặt với rất nhiều người và việc.

Để đi theo cốt truyện, Sở Đan Phong trước đây đã làm không ít chuyện không mấy hay ho, đắc tội với một số người, nhưng cũng có một số kẻ vô cớ gây phiền phức cho hắn, ví dụ như Lý Ban, cho đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu tại sao tên này lại luôn nhắm vào mình.

Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, bây giờ việc cấp bách nhất là đi nhận một vài nhiệm vụ của sư môn, kiếm chút linh thạch.

Nơi nhận nhiệm vụ nằm ở hậu điện Giảng Kinh đường, trên một bức tường cao ba tầng treo đầy ngọc giản, từ dưới lên trên, màu sắc ngọc giản từ nhạt đến đậm.

Nhiệm vụ có thù lao càng hậu hĩnh, ngọc giản có màu càng đậm, tương ứng với đó, độ khó cũng càng cao.

Sở Đan Phong trực tiếp bỏ qua bạch ngọc ở dưới cùng, trong một hàng ngọc giản màu hổ phách nhạt, hắn so sánh giá cả, dựa vào kinh nghiệm của mình, loại nhiệm vụ này có tỷ lệ hiệu quả cao nhất, thân thiện nhất với đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Ngọc giản thon dài, không có một chữ, chỉ khi rót linh lực vào mới hiện nội dung nhiệm vụ, từng hàng chữ nhỏ li ti như kiến bò hiện ra lơ lửng giữa không trung. Sở Đan Phong như một gã keo kiệt tay cầm tờ tiền lẻ, lượn lờ khắp chợ đầu mối tìm mua trứng giảm giá, miệt mài so sánh lựa chọn, chỉ mong tìm được một nhiệm vụ vừa nhàn hạ lại vừa nhiều thù lao.

Chuyển vài vòng lớn, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, nhưng khi tay vừa chạm lên ngọc giản, đã va phải một bàn tay khác.

"Buông ra! Ta nhìn thấy trước!" Giọng điệu chanh chua, ương ngạnh, Sở Đan Phong nhìn sang, quả nhiên là đệ tử của Tam sư thúc Thu Thương Vân - Đường Ánh Đông.

Tam sư thúc là nữ tu duy nhất trong số các sư bá sư thúc, đệ tử cũng phần lớn là nữ tu. Đường Ánh Đông tuy không phải là đại mỹ nhân, nhưng lúc này khoác lên mình chiếc váy lụa màu vàng nhạt, trông cũng thanh thoát kiều diễm. Sở Đan Phong mỉm cười chào hỏi, nhưng tay vẫn không buông: "Đường sư muội, chúng ta cùng nhìn trúng."

Nếu là ngày thường, đối mặt với nữ tu, nhường cũng nhường rồi, nhưng hôm nay không được, Sở Đan Phong sắp không có gì ăn, lại còn mang theo một hài tử, làm nhiệm vụ cũng phải chọn loại nguy hiểm rủi ro thấp.

Chờ gặp lại sư tôn, nhất định phải đề cập chuyện tăng lương tháng.

Đường Ánh Đông há hốc mồm nửa ngày mới lắp bắp: "Ngươi là Sở sư huynh?"

Sở Đan Phong nắm chặt ngọc giản, phong độ nhẹ nhàng gật đầu: "Chính ta."

"A, ngươi, sao ngươi lại ăn mặc như vậy." Đường Ánh Đông vốn chanh chua, đột nhiên lại véo cổ họng, nói năng nhẹ nhàng, tạo cho người ta cảm giác như một thiếu nữ dịu dàng.

Chưa kịp để Sở Đan Phong rũ bỏ lớp da gà nổi trên người, một bóng người nhỏ bé vụt qua, hai tay của hai người đều trống rỗng, ngọc giản đã rơi vào tay đứa trẻ.

Hoa Đình Hiên sử dụng thủ thuật khéo léo, không có lấy một tia linh lực, chỉ hơn ở chỗ bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng chiêu thức này lại vô cùng gọn gàng đẹp mắt, lại là một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, bộ đồ tiểu đệ tử tung bay, vô cùng đẹp mắt, khiến y vừa đáp xuống đã nhận được tiếng hoan hô từ trong điện. Hoa Đình Hiên lãnh trọn lời khen ngợi này, lạnh lùng liếc nhìn Đường Ánh Đông, mới giả vờ đưa ngọc giản cho Sở Đan Phong bằng hai tay, giọng sữa non vang lên: "Sư huynh, đây là ngọc giản của chúng ta."

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Sở Đan Phong, Sở Đan Phong mở quạt che đi nửa mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp: Cướp được ngọc giản tất nhiên là tốt, nhưng cướp của một nữ nhân, lại còn rùm beng để thiên hạ biết, khiến mặt già của hắn không khỏi xấu hổ.

Nào ngờ vật nhỏ kia lại đặc biệt kiêu căng, lúc này còn khoe khoang kỹ thuật.

Ta biết ngươi là nam chính tài năng xuất chúng, võ công tuyệt đỉnh, nhưng với tư cách là kẻ suốt đường thu nạp hậu cung, ngươi không phải là người yêu mến nữ sắc, quý trọng mỹ nhân hay sao? Người đời vẫn thường nói "Tam tuế khan lão*", nhưng ở nơi ngươi, câu nói ấy dường như hoàn toàn không đúng!

*ba tuổi biết được tương lai của đứa trẻ.

Đường Ánh Đông đột nhiên bị cướp mất ngọc giản, chút đoan trang nhu mì thoáng qua cũng bị ném lên chín tầng mây, lông mày dựng ngược, quát hỏi: "Đây là đứa trẻ nào? Dùng thủ đoạn hèn hạ này, Sở Đan Phong ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!"

"Hắn ta chẳng phải vẫn luôn vô liêm sỉ sao? Đường sư muội không cần ngạc nhiên."

Sở Đan Phong: "..." Chiết tiệt, hắn trốn không thoát Lý Ban rồi sao?

Lý Ban cầm kiếm đi tới, trên mặt vẫn là vẻ giễu cợt đáng đánh, Sở Đan Phong lại nhìn thấy trên cổ tay hắn có một vệt xanh đen bất thường, đã bò lên nửa cẳng tay, nhưng vệt xanh đen đó thoáng qua rồi lại bị ống tay áo rộng che khuất, Sở Đan Phong nghi ngờ mình hoa mắt.