Chương 8

Đợi Tư Triều Khởi đi tới đối diện Ôn Triều Tịch, hắn ngồi xổm xuống nhìn xuống bàn cờ. Chỉ thấy trên bàn cờ cũng không phải là những đường chữ thập đan xen lẫn nhau, mà là vô số cảnh tượng. Bên trong hình như có núi non, có sông nước, còn có từng tòa thành trì......

Hắn cúi đầu, lông mi khẽ rung.

"Làm sao vậy? "Ôn Triều Tịch cười hỏi hắn.

Tư Triều Khởi đứng dậy nói: "Sư huynh......"

"Ta sai rồi. "Trong điện im lặng, chỉ có âm thanh trong trẻo của thanh niên vang vọng.

Tay cầm quân cờ dừng lại giữa không trung, qua hồi lâu không hạ xuống.

Ôn Triều Tịch chưa mở miệng, thanh niên lại vượt qua bàn cờ lập tức nhào vào trong lòng hắn.

"Sư huynh, ta sai rồi...... "Tư Triều Khởi vòng tay, ôm lấy đối phương, trán đặt trên l*иg ngực to rộng của đối .

Trên đạo bào nền trắng thêu hoa văn hình trúc, ngăn cách với đối phương, làm cho trán hắn lạnh lẽo.

"Sư huynh... "Hắn ngẩng đầu, hô hấp phun lên yết hầu đối phương.

Quân cờ kia chẳng biết lúc nào bị rơi xuống mặt đất, nhưng mà trong điện vẫn yên tĩnh như cũ.

Không khí như đọng lại, dần dần trở nên nóng rực.

Lúc bọn họ mới gặp lại nhau, phảng phất chưa bao giờ tách ra, nhưng mà thời gian mấy năm nay trôi qua làm sao có thể trải qua suôn sẻ?

Dưới sự yên bình của quá khứ, ẩn chứa sóng gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, vượt khỏi tầm kiểm soát.

Khi Tư Triều Khởi gặp lại sư huynh khi xưa không còn trẻ nữa, trong lòng rất hổ thẹn, chỉ là hắn vẫn không dám đối mặt. Hôm nay hắn đem hết thảy mở ra, hắn không sợ hậu quả, huống chi người trước mắt là sư huynh của hắn.

Ôn Triều Tịch rũ mắt, thanh niên ôm chặt lấy hắn, lông mi dày vẫn đang run rẩy, mặt lại dán rất gần hắn.

Vạn năm, sao lại không oán?

Hắn ngồi yên, thanh niên bồn chồn lo lắng, hắn lại không nhúc nhích.

Cho đến một khắc sau, vạn năm u cùng oán hóa thành một tiếng thở dài.

Hắn rốt cục ôm lại người trong lòng.

"Sau này...... không được cách sư huynh quá xa."

Thanh niên gật gật đầu, đầu gõ vào ngực hắn. Hắn lấy tay che trước trán thanh niên, miễn cho đối phương đυ.ng đau.

——

Khi Phục Huyền Đạo đi lên, sắc trời đã tối.

Lúc hắn vào điện, Tư sư tổ không biết đã đi nơi nào. Sư tổ đang đứng dậy thu dọn bàn cờ, hắn đi lên phía trước hành lễ, giơ một đống công văn lên quá đỉnh đầu.

"Sư tổ, đại bỉ trăm năm sắp tới, hai mươi bảy cảnh chủ đều đưa tới bái thϊếp. "Hắn dừng một chút, lại nói:" Không biết lần này đại bỉ, sư tổ có muốn xuống núi? Đệ tử nói cho tất cả cảnh chủ chuẩn bị."

Ôn Triều Tịch thu dọn bàn cờ, thản nhiên trả lời: "Không cần."

Phục Huyền Đạo ngầm hiểu, xem ra sư tổ lần này lại không xuống núi, hai mươi bảy Cảnh Chủ sợ là đi một chuyến không công!

Ôn Triều Tịch đem bàn cờ thu thập xong, sau đó xắn tay áo đi ra ngoài, điều này làm Phục Huyền Đạo có chút nghi hoặc.

Sư tổ vì sao phải xắn tay áo?

Sư tổ muốn đi, đệ tử tự nhiên phải đi theo.

Ôn Triều Tịch liếc hắn một cái, cũng không nói gì.

Phục Huyền Đạo thấy sư tổ đi vào thiên điện, hắn liền đi vào theo, dụng cụ làm bếp rực rỡ muôn màu bên trong làm hắn cả kinh, cầm không vững công văn.

Tay áo sư tổ đã xắn xong, tiện tay lấy một phần nguyên liệu nấu ăn.

Phục Huyền Đạo vội vàng lên tiếng, "Sư tổ!"

Ôn Triều Tịch dừng lại, hắn nghiêng đầu dùng dư quang nhìn về phía Phục Huyền Đạo.

Phục Huyền Đạo thu lại ánh mắt, khiêm tốn nói: "Đệ tử trước khi Trúc Cơ cũng từng nấu ăn, không bằng để đệ tử tới làm?"

Ôn Triều Tịch cười một tiếng, Phục Huyền Đạo nghe không hiểu tại sao sư tổ lại cười. Nhưng thấy sư tổ không hề có ý muốn cho hắn hỗ trợ, hắn đưa mắt nhìn về hướng nguyên liệu nấu ăn, linh quang hiện lên trong đầu hắn, hắn đề nghị: "Chắc là sư tổ muốn làm cho Tư sư tổ, kỳ thật dưới chân núi có thiện đường, sau này nếu sư tổ bận rộn không kịp, có thể để cho thiện đường dưới chân núi làm tốt rồi đưa lên."

Phục Huyền Đạo biết Tư sư tổ thân thể không tốt, hơn nữa Tư sư tổ vừa đón trở về, sư tổ tự mình xuống bếp cũng là chuyện thường tình.

Ôn Triều Tịch nghe vậy cũng không dừng lại động tác trong tay, hắn vừa thái thức ăn, vừa hiền hòa nói: "Dạ dày hắn không tốt, ăn không quen đồ người khác nấu."

Phục Huyền Đạo dừng lại đáp, cũng không biết vì sao lời ấy càng nghĩ càng quái.

Phục Huyền Đạo từ thiên điện đi ra thì trời đã tối.

Hắn cầm công văn cao ngất, trong lòng biết đêm nay sợ là phải ở nơi này đem tất cả công chuyện tồn đọng cùng nhau xử lý xong.

Hắn trước tiên đem công văn bỏ vào trong điện không bóng người, một mình phê sửa nửa canh giờ.

Trăng sáng cao ngang cửa sổ, trên cửa sổ tích góp từng tí một sương mù.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn thẳng lưng, hiếm khi có chút mệt mỏi.

Hắn đẩy cửa điện ra, gió lạnh ùa , bình cảnh của hắn có chút buông lỏng.

Nơi đây tự nhiên kỳ diệu, đáng tiếc đây cũng là trăm năm chỉ có một lần cơ hội.

Khó được đến Tiên Cung, hắn muốn đi ra ngoài dạo một chút.

Tối nay không tính là lạnh, Tư Triều Khởi khó có được ban đêm đi dạo.

Mặt trăng ở cùng độ cao với Tiên cung, cảnh này cực kỳ hiếm thấy, Tư Triều tìm một bậc thang ngồi xuống ngay tại chỗ.

Cánh hoa rơi xuống bậc thang, hắn cúi người nhặt lên một cánh hoa, có bóng người che xuống.

Hắn ngẩng đầu, là Phục Huyền Đạo.

Dưới ánh trăng, trên bậc thang in xuống hai cái bóng.

"Xuống núi? Có người mời sư huynh ta xuống núi? "Thanh niên hăng hái.

"Đúng vậy. "Phục Huyền Đạo cười nói xong, trên mặt khó có được chút phức tạp.

"Sau đó ngươi mời không được? "Tư Triêu chớp chớp hai mắt sáng ngời.

Phục Huyền Đạo lắc đầu thở dài, cười khổ: "Đã bao nhiêu năm, trên đời này không ai có thể mời có thể làm cho sư tổ tham gia."

Thanh niên lại phảng phất như không nghe thấy, hắn nhìn về dãy núi phía trước.

"Sư huynh không cho ta cách hắn quá xa, nhưng núi không tới tìm ta, ta liền đi tìm núi."

"Hả? "Phục Huyền Đạo khó hiểu.

"Ngày mai ngươi xuống núi đúng không?"

Phục Huyền Đạo gật đầu, "Đúng vậy."

Thanh niên như có điều suy nghĩ: "Vậy đêm nay ta đi tìm sư huynh."

"A? "Phục Huyền cả kinh nói:" Trong vòng đêm nay có thể mời được sao?"

Tư Triều Khởi nhíu mày "Tê" một tiếng, "Hẳn là có thể."

Thanh niên ngón tay cuộn tròn, quay đầu hướng chỗ Ôn Triều Tịch ở xem, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhạt trên cửa sổ.