Chương 7

Lúc này, Bạch Y tiên nhân đem một bọc công văn to nâng lên trước đầu, hắn đi trên thang trời treo giữa không trung, bước đi thong dong.

Phục Huyền Đạo giống như dĩ vãng trước tiên nhìn thấy thổ nhưỡng hai bên thang trời, đợi đến khi hoa cỏ nhiều hơn, linh khí chung quanh cũng nồng đậm hơn.

Hắn lại bước lên một bậc thang trời, phảng phất như hắn đã xuyên qua cái gì . Hắn hơi ngẩng đầu, đã có thể nhìn thấy bóng dánh mờ nhạt của Tiên cung từ xa xôi .

Đúng lúc này, ở tại một bên, khí tức xa lạ làm cho hắn ngừng lại. Hắn nghiêng đầu, chỉ thấy thanh niên mong chờ nhìn hắn.

Phục Huyền Đạo sững sờ, sau đó cúi người hành lễ: "Tư sư tổ."

Tư Triều Khởi cẩn thận quan sát Phục Huyền , hắn đánh giá một hồi đối phương, nhìn lối vào nơi đối phương vừa bước vào một hồi hắn nhìn xuống chính mình một.

Hắn cứng miệng, khẽ hỏi: "Ngươi làm sao xuyên qua kết giới này?"

Phục Huyền Đạo xử lí Ánh Thiên tông trong nhiều năm mọi chuyện lớn nhỏ, sớm đã cẩn thận với mọi thứ, nhưng dung mạo thanh niên mỹ , ánh mắt trong veo, lại làm cho hắn mất phòng bị, không cần nghĩ ngợi nghi hoặc nghi ngờ nói: "Nơi này làm gì có kết giới?"

Hắn vừa nói xong, da đầu lập tức phát lạnh, lưng đổ mồ hôi.

Đồng tử hắn co lại, cúi người cúi đầu, chỉ hy vọng chưởng môn không nghe được những lời hắn vừa nói.

Tư cau mày, hắn đưa tay ra trước mặt Phục Huyền Đạo, quả nhiên tay hắn bị kết giới vô hình ngăn trở, lòng bàn tay thành một đường thẳng.

"Vì sao chỉ có ta bị kết giới khóa lại...... "Thanh niên nói nhỏ, lông mi rủ xuống.

Phục Huyền Đạo eo càng cong, không dám nói tiếp.

Hắn cũng không thể nói sư tổ của hắn kim ốc tàng kiều chứ? Tuổi thọ của hắn tuy dài, nhưng không thể làm được.

Tư Triều Khởi nhìn về phía kết giới ở bên cạnh, kết giới làm cho lòng bàn tay hắn có cảm lạnh lẽo, giống như có người dùng xẻng xới đất trong lòng hắn, kỳ thật hắn rõ ràng nguyên do.

Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt hắn lại trở nên thoải mái.

Hắn nhìn về phía Phục Huyền Đạo ôm một đống công văn, dư quang chiếu thẳng vào thang trời, con ngươi hắn vòng vo, đề nghị: "Thang trời cao như thế, chỉ bằng chân đi, ít nhất phải đi nửa ngày. Không bằng ngươi dùng pháp thuật bay lên, thuận đường chở ta một đoạn đường?"

Lúc hắn nói chuyện ý cười dịu dàng, đầu ngón tay ở bên hông bóp bóp lá bùa.

Hôm nay hắn cưởi hạc hao phí không ít linh lực, trở về sợ có chút gian nan, chẳng bằng để cho người mang hắn đi, cũng có thể tiết kiệm chút khí lực.

Phục Huyền Đạo nghe vậy đưa mắt nhìn Tiên cung, đối với đề nghị của Tư Triều Khởi không khỏi có chút động tâm.

Thể lực đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới, chỉ là hắn xưa nay bận rộn. Hôm nay nếu có thể bay lên Tiên cung, còn có thể tiết kiệm được nửa ngày thời gian.

Thường ngày hắn cũng không dám to gan như thế, nhưng nếu người trước mắt là Tư sư tổ thì sao?

Ý cười hiện lên trên mặt Phục Huyền Đạo, hắn hướng Tư Triều hành lễ, ôn nhuận nói: "Đương nhiên có thể."

Tiên cung có uy áp, tiên thuật bình thường có thể thi triển một phần đã vô cùng tốt. Phục Huyền Đạo mang theo một người phi hành vốn là không có chuyện gì, chỉ là hắn bận tâm đến an nguy của Tư sư tổ, sợ làm bị thương sư tổ, nên không dám dùng pháp thuật đưa lên.

Hắn đứng bên cạnh Tư Triều Khởi, bảo thanh niên giữ chặt ống tay áo.

Ánh mắt Tư Triều Khởi lóe sáng, ngay khi hai tay sắp chạm vào ống tay áo rộng lớn, xung quanh bỗng nhiên có động tĩnh.

Hai người dừng lại, bọn họ đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy trước mắt hoa cỏ đung đưa, có một tiểu phi thuyền đang chậm rãi bay về phía đó.

Phục Huyền Đạo vừa nhìn thấy tiểu phi thuyền có chút kinh ngạc, sau đó hơi cúi đầu, vẻ mặt trở nên thận trọng.

Tư Triều Khởi nhìn chiếc thuyền nhỏ kia thêm vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra lai lịch.

Tiểu phi thuyền này là sư huynh của hắn luyện, có thể chở hắn đi bất cứ nơi nào hắn muốn!

Tư Triều Khởi mắt phát sáng, lúc này liền hiểu ra tiểu phi thuyền là sư huynh phái tới đón hắn.

Hắn đi tới bên cạnh chiếc phi thuyền, sải chân một cái, đứng trên đó.

Thanh niên dáng người cao gầy, phối hợp với phi thuyền màu vàng càng lộ ra tinh thần phấn chấn, hồng y lay động, khuôn mặt trắng nõn cùng dung mạo tinh xảo, đẹp như trong tranh bước ra.

Hắn quay đầu, cong mắt nhìn Phục Huyền Đạo: "Lên đi, chúng ta cùng bay lên."

Phục Huyền Đạo nhìn phi thuyền màu vàng rơi vào trầm mặc, thắt lưng của hắn càng hạ thấp hơn.

Phi thuyền này là pháp khí ngàn năm trước, do sư tổ tự tay luyện. Lúc ấy pháp khí vừa xuất thế, lại có ngũ sắc hào quang, đồng thời toàn bộ Nam Cảnh bị mây đen bao phủ, thiên lôi hạ xuống trăm đạo.

Pháp khí là phẩm cấp gì mọi người đều không biết.

Thế gian bình thường thích đem pháp khí chia làm thiên địa huyền hoàng tứ giai, lấy thiên giai làm thượng phẩm nhất, hoàng giai làm nhập môn.

Phi thuyền này từ sau khi luyện thành, mọi người lại không cách nào dùng cấp bậc để cân nhắc. Chỉ biết nó có thể tùy ý đi qua hai mươi bảy cảnh, không có một ai hoặc là pháp khí có thể đuổi kịp tốc độ của nó.

Phục Huyền Đạo nhớ lại xong, ánh mắt hắn nhìn về phi thuyền lại càng trang trọng hơn.

Bỗng nhiên hắn giống như nhận ra cái gì, trong nháy mắt cứng đờ, quần áo suýt nữa bị mồ hôi thấm ướt.

Sư tổ có thể kịp thời đưa phi thuyền tới, nói rõ ngài ấy vẫn luôn nhìn chăm chú sự việc ở nơi này, vậy chuyện kết giới hắn vừa nói...

Trái tim như treo giữa không trung, thật lâu không thể thả lỏng.

Tư Triều Khởi thấy đối phương bất động, liền nhắc nhở một lần nữa.

Phục Huyền Đạo làm sao còn dám lên? Hắn liếc trộm phi thuyền một cái, huống chi phi thuyền này chỉ có thể lên một người, cũng không có chỗ ngồi.

Hắn nhìn xuống hoa cỏ trên mặt đất, miễn cưỡng cười nói: "Ta suýt nữa đã quên, thang trời tuy cao, nhưng cũng là đang rèn luyện đạo tâm của ta, ta không thể bỏ lỡ tu hành. Tư sư tổ ngài lên trước, ta cần từng bước từng bước đi lên hỏi."

Tư Triều Khởi ngước mắt nhìn lên, lộ vẻ hồ nghi, nhưng thấy Phục Huyền Đạo thái độ kiên quyết, cũng chỉ có thể bỏ đi ý niệm trong đầu, một mình về trước.

Phi thuyền dần dần lên cao, gió lạnh đem thổi bay thanh niên tóc đen.

Tư Triều Khởi quay đầu nhìn Tiên cung càng ngày càng gần, ý cười trên mặt nhạt đi, trong mắt có thêm một chút cảm xúc phức tạp.

Cả Tiên cung cùng ráng màu vàng xế chiều, cánh hoa đón ánh sáng mờ bị nhuộm thành màu vàng, bay múa đầy trời, Tư Triều Khởi đi qua những cánh hoa rơi xuống trước tiên cung.

Hắn xuống phi thuyền đi vào trong Tiên cung, người bước vào dưới mái hiên ngay lập tức bị bóng râm che lại, trong điện càng tối tăm hơn.

Tư Triều Khởi đi xuyên qua Tiên cung trống trải, đi ngang qua cột đá chọc trời to một trượng. Hắn nhìn thấy sư huynh.

Sư huynh mặc áo bào đuôi mực nền trắng tay cầm một quân cờ ngọc màu đen chơi cờ, bàn cờ trước mặt hắn tản ra ánh sáng màu lam u. Bàn cờ bị mây mù bao bọc, có vẻ mông lung.