Chương 5

Phía dưới bục giảng có vô số ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Quý Hiểu Vân sợ hãi tới mức thân thể cứng đờ, da^ʍ huyệt một trước một sau đồng thời co chặt, một lượng dâʍ ɖị©ɧ lớn tiết ra mãnh liệt. Nháy mắt cô cao trào, mà nửa thân dưới của Cố Mạc bị cô kẹp bất động, tầng tầng mị thịt bao lấy côn ŧᏂịŧ, kɧoáı ©ảʍ cực hạn từ côn ŧᏂịŧ lan toàn cơ thể, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cúc huyệt bắn tinh ra.

Quý Hiểu Vân dùng sức chống cơ thể mềm nhũn trên bục giảng, không ngừng thở dốc, đôi mắt mơ màng nhìn sách giáo khoa trước mặt, giọng nói gợi cảm nhẹ nhàng: "Thầy..... Em không hiểu......”

"Không hiểu chỗ nào?” Cố Mạc cất ‘hung khí’ dù đã bắn nhưng vẫn không mềm đi vào quần, kéo khóa quần lên, giọng nói bình bình vẫn không hề thay đổi, giống như sự việc vừa rồi không hề xảy ra. Anh lạnh lùng nhìn xuống dưới, ngữ khí lạnh lẽo nói, “Ai không đọc sách? Muốn bị phạt sao?”

Cả lớp lập tức cúi đầu xuống đọc sách, không dám nhiều chuyện.

"Chỗ nào...... Cũng không hiểu......” Thấy mọi người đều cúi đầu, hai chân Quý Hiểu Vân mềm nhũn, thân mình gần như đổ xuống.

"Ngốc.” Cố Mạc nhẹ nhàng mắng một câu, một bàn tay đỡ cơ thể mềm nhũn của cô, một tay khác lấy khăn lau dâʍ ɖị©ɧ của cô, đồng thời giảng giải bài tập cho cô.

Khăn tay mềm mại chạm vào hoa huyệt, cọ xát huyệt nhỏ tuy đã lêи đỉиɦ nhưng vẫn mẫn cảm như cũ, thân thể cô không nhịn được run rẩy, thiếu chút nữa là không nhịn được.

"Thầy......” Hai chân Quý Hiểu Vân run rẩy, đôi mắt mờ mịt, thấp giọng nói, “Khó chịu lắm..... Có thể.... Lấy ra..... Em không chịu được.....” Khăn tay của anh lướt qua hoa hạch còn mẫn cảm, cô cầm lấy tay anh, cắn môi dưới, nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ mà rêи ɾỉ.

"Tiểu da^ʍ nữ, em vẫn phải giữ đó cho tôi, tan học đến văn phòng tìm tôi, nếu như để tôi phát hiện em tự tiện lấy ra, chọc tức tôi thì tự biết hậu quả....” Anh nói thầm bên tai cô, giống như đang nhỏ nhẹ thân mật, nhưng lời nói lại hung hăng khiến cô muốn khóc. Hơi thở ấm áp nam tính bao lấy cô, khiến cô muốn trốn cũng không thể trốn.

Cố Mạc kéo qυầи ɭóŧ nhỏ lên, bàn tay hư hỏng xoa xoa cặp mông mềm mại, cuối cùng cho cô trở về chỗ ngồi.

Quý Hiểu Vân giống như trở về từ cõi chết, cô chậm rãi gian nan đi về chỗ ngồi. Tuy tên ác ma kia không lấy trứng rung ra nhưng lại tắt nó đi, khiến cô cuối cùng cũng được thoải mái hơn chút. Nhưng trứng rung ở trong da^ʍ huyệt chỉ cần động nhẹ một chút là lại chạm vào thịt non, da^ʍ huyệt được Cố Mạc lau khô lại bắt đầu ẩm ướt.

Chờ tiếng chuông tan học vang lên, Quý Hiểu Vân kẹp chặt hai chân theo Cố Mạc về văn phòng.

Cố Mạc là một thầy giáo đặc biệt trong trường, anh có một phòng làm việc riêng. Anh đứng ở cửa, ngay sau đó nắm lấy vai nhỏ ấn cô lên cửa, cúi đầu hung ác ngậm lấy môi mềm, đầu lưỡi linh hoạt cạy miệng cô ra, vội vã đi vào, cuốn lấy lưỡi cô, dùng sức liếʍ mυ"ŧ. Bàn tay tiến vào váy cô, ngón tay thon dài thăm dò vào trong qυầи ɭóŧ, theo dâʍ ɖị©ɧ chảy ra cắm vào tiểu huyệt, sờ đến trứng rung đã được anh bật công tắc, thong thả đi vào.