Chương 4.1: Chuyện Nguyệt Lượng không biết

Hôm nay Nguyệt Lượng tặng bình giữ nhiệt cho hắn.

Dương Tử Minh ngồi tại chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Mãn Nguyệt đang nắm tay Tần Giai Oánh, hai người sát lại gần nhau, vừa nói vừa cười đi về phía siêu thị.

Hắn xoay xoay bình nước đặt trên bàn. Vì cái gì cô ấy tặng bình nước cho hắn lại một chút cũng không quan tâm phản ứng của hắn sau khi nhận được?

Khi biết được bình giữ nhiệt là cô tặng mình, hắn lập tức quay lại nhìn cô.

Nhưng là mỗi lần cô đều chỉ để lại cho hắn một bóng lưng yêu kiều.

Hắn đã rất nhiều lần cầm bình nước cô đưa đi lấy nước, còn cố ý đi qua trước mặt cô.

Cô chỉ mải cùng Tần Giai Oánh nói chuyện, hoặc là trả lời Hà Liễu, cô chưa từng chú ý tới hắn.

Khi nào thì trong mắt cô mới có thể chỉ có mình hắn.

Hôm qua, hắn đi kiểm tra như thường lệ, lúc ngang qua phòng 133, mơ hồ nghe được tiếng cười của Cố Mãn Nguyệt cùng Tần Giai Oánh, còn có một giọng nam mạnh mẽ.

Hắn đi tới gần cửa sổ, cố gắng nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì.

Tần Giai Oánh hỏi Cố Mãn Nguyệt: "Mãn Nguyệt, cậu đừng nghiêm túc quá như vậy, cứ thử yêu đương giống như tớ xem!"

Nam sinh kia cũng phụ họa: "Oánh Oánh nói rất đúng! Cậu đừng cứ học tập người già như vậy a!"

Dương Tử Minh nhận ra được giọng nói của nam sinh kia, chính là bạn trai mới của Tần Giai Oánh, Hồ Kiệt.

Cố Mãn Nguyệt đáp lại: "Làm ơn đi, tớ đối với chuyện yêu đương thật sự không có hứng thú."

Tần Giai Oánh nói: "Vậy thì tớ hỏi cậu, lão nhị Phương gia kia là như thế nào?"

Cố Mãn Nguyệt không bận tâm đến chuyện này: "Bọn tớ chỉ là bạn tốt."

Tần Giai Oánh lại nói: "Tớ lại cảm thấy cậu ta khá tốt nha. Nói thật với tớ đi, cậu có phải động lòng rồi không? Nếu không thì gần đây vì sao luôn đi với cậu ta."

Dương Tử Minh đợi một lúc lâu, cho đến khi hết giờ ra chơi, hắn vẫn không nghe được câu trả lời của Cố Mãn Nguyệt.

Cho nên cô ấy chưa từng cảm thấy hứng thú với hắn, là bởi vì đã động lòng với người khác rồi sao?

Hắn không thể lại chần chừ thêm nữa.

Lớp chọn có một quy định, mỗi tháng sẽ đổi chỗ ngồi một lần, chủ nhiệm lớp ngại việc phiền toái, đều là đẩy tới cho hắn làm.

Còn chưa đến một tháng sau lần đổi trước, hắn đã đi gặp chủ nhiệm lớp đề nghị đổi lại chỗ lần nữa, đem Cố Mãn Nguyệt và Tần Giai Oánh tách ra. Nếu đổi bạn ngồi cùng bàn, sẽ giúp các cô hòa đồng với lớp hơn. Chủ nhiệm lớp lúc đầu còn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không qua nổi sự xảo ngôn của Dương Tử Minh nên liền gật đầu đáp ứng, để Dương Tử Minh tự mình sắp xếp.

Rốt cục thì người ngồi bên cạnh Nguyệt Lượng cuối cùng cũng là hắn.

Lúc đầu, hắn cảm nhận được sự bí bách của Cố Mãn Nguyệt, hắn còn tưởng rằng mình làm cho cô không thoải mái. Hắn cực lực kiềm chế bản thân mình, cố gắng dời sự chú ý đến học tập, không hề dùng ánh mắt cực nóng nhìn trộm cô.

Sau đó Cố Mãn Nguyệt bắt đầu thả lỏng người, ngồi học cũng liên tiếp thất thần, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước đảo tới đảo lui.

Di động của Cố Mãn Nguyệt vẫn không ngừng rung, cô cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn.

Hắn rũ mắt ngắm Cố Mãn Nguyệt. Cô vì cúi đầu, để lộ ra cần cổ mảnh mai trắng nõn, thoạt nhìn thật không nỡ xiết chặt, tưởng như hắn chỉ cần dùng lực một chút liền có thể bẻ gẫy. Cố Mãn Nguyệt của hắn thật yếu ớt.

Cố Mãn Nguyệt chỉ chú ý đến di động làm hắn có chút bất mãn, liền cố ý "khụ" một tiếng. Quả nhiên, Cố Mãn Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn cầm bình nước lên uống một ngụm, chờ Cố Mãn Nguyệt mở miệng bắt chuyện với mình trước.

Nhưng Cố Mãn Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.

Dương Tử Minh khó hiểu, trên mặt hắn dính cái gì sao? Hay là tóc của hắn rối loạn?

Dương Tử Minh nhịn không được định mở miệng trước, nhưng Cố Mãn Nguyệt lại đột nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn.

Hắn nhìn thấy vành tai Nguyệt Lượng bỗng đỏ chốc lên.

Hắn nên cảm thấy may mắn, may mắn vì hắn lớn lên có một khuôn mặt có thể khiến cho Nguyệt Lượng bị mê hoặc.