Chương 79: Quyết định

Nghe xong điện báo, Lương Khắc sắc mặt tăm tối, không rõ ý vị nói: "Vốn định dùng bà Ôn đó làm lay động vị trí của Lãnh Ngọ Cẩn. Nào ngờ, bà ta chết nhanh như vậy. Vụ án của hai mươi năm trước, người trong cuộc đều biến mất như vậy, lật lại thì quá khó rồi."

Giang Tô đứng cạnh Lương Khắc, trong mắt lóe không can tâm. Từ lúc bị Lãnh Ngọc Cẩn đối xử lạnh nhạt liên tục, hắn đã sớm sinh ra bất mãn trong lòng. Cuối cùng dưới sự lôi kéo của Lương Khắc mà về chung một phe. Bất quá, hiện tại công sức bao lâu thu thập liền biến thành mớ tro vụn trong đống cháy Ôn gia.

"Anh nói sẽ làm chị ấy hối hận vì bỏ qua tôi là thế này sao?" Giang Tô u ám nói.

Lương Khắc mềm mỏng trấn an: "Đừng lo, không có cách này tôi cũng sẽ có cách khác làm cho họ Lãnh kia khốn đốn. Thậm chí, còn khiến cô ta không chống đỡ kịp nữa."

Giang Tô nghi hoặc nhíu mày, không hiểu được ý tứ của Lương Khắc. Lương Khắc lại cho người gọi điện đi một cuộc điện thoại. Không rõ hắn gọi cho ai, chỉ nói đúng một câu: "Dương tiên sinh, tiến hành điều anh muốn đi."

...

Ngày 2 tháng 5, trêи khắp báo đài xuất hiện rất nhiều lá thư nặc danh. Chúng thì đều lấy danh tiếng lấy lại công bằng cho Ôn Ngữ. Nói rằng vị Ôn trợ lý này bị Lãnh Ngọc Cẩn bốc lột nhân quyền nghiêm trọng.

Dẫn đầu, Dương Triết còn trả lời phỏng vấn từ báo chí về vấn đề này. Hắn bức xúc nói rằng: "Tôi từng là bạn thân của Ôn Ngữ, Tôi rất hiểu em ấy, em ấy không phải người như vậy. Chính Lãnh thị trưởng là kẻ đã bóp méo con người em ấy!"

Dư luận đều trở nên kinh hoàng. Phần nhiều vẫn không hiểu ý trong lời của Dương Triết là gì. Cái gì là "người như vậy"? Không lẽ Ôn trợ lý còn có ẩn tình gì nữa sao? Rồi cả chuyện Lãnh thị trưởng "bóp méo" nhân cách? Rốt cuộc là sự tình gì lại khiến cả Dương gia đều phẫn giận cực độ bất bình như thế!

Một làn sóng tranh luận nữa nổi lên, một lượng lớn người từng hâm mộ Ôn Ngữ đều lên tiếng đòi thực hư chuyện này. Các tổ chức nhân quyền của omega cũng vào cuộc dưới sự thúc đẩy sau màn của Lương Khắc. Rất nhiều người tỏ thái độ hoài nghi. Một vị trợ lý theo bên cạnh Lãnh thị trưởng nhiều năm, làm sao đột nhiên lại xuất hiện tin đồn kì quái này?

Cụ thể, hàng loạt người tự xưng là "đồng học thân thiết" của Ôn Ngữ xuất hiện trêи báo đài. Họ nói rằng con người Ôn Ngữ những năm cao trung hoàn toàn khác biệt bây giờ. Nói rằng, nàng không "kiêu ngạo" hay thường "lạm quyền" như vậy. Nàng rất hòa nhã với bạn bè. Nhưng từ lúc đi theo Lãnh thị trưởng. Nàng dần trở nên "u ám", thậm chí còn không "nhìn nhận" bạn cũ. Điển hình là "dám" kiện cả Trương Yên Nhi, một "khuê mật" thân thiết của nàng.

Các đoạn phim cảnh Ôn Ngữ họp lớp hay dự sinh nhật Trương Yên Nhi được bày ra. Họ cũng không hoàn toàn chỉ trích Ôn Ngữ. Họ khẳng định một điều Ôn Ngữ tính tình vốn rất ngây thơ trong sáng, nhưng vì đi theo Lãnh thị trưởng, bị cấp trêи bóp méo về mặt tâm lý nên mới như vậy.

Một vài bức ảnh của Ôn Ngữ vào mười năm trước được mang ra ánh sáng. Quả thật, rất khác nhau. Ánh nhìn, tác phong lẫn khí chất đều xa xôi trời vực. Sự thay đổi lớn như vậy, đúng là không ngờ được. Một nữ sinh ngây thơ đơn thuần như thế, làm sao là vị Ôn trợ lý nổi danh nữ cường nhân?

Họ còn nói, Lãnh Ngọc Cẩn "thường xuyên" bốc lột Ôn Ngữ về cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Thậm chí có người còn tự xưng là "bác sĩ tâm lý" của Ôn Ngữ. Nói rằng Ôn Ngữ bị trầm cảm một thời gian dài vì cách đối xử bất nhã của cấp trêи. Nhưng Ôn Ngữ lại vì "bị" Lãnh Ngọc Cẩn uy hϊế͙p͙ mà không dám nói. Bạn học cũ của nàng biết, liền muốn đứng dậy vì nàng đấu tranh.

Làn sóng nổi lên, dưới sự kϊƈɦ động của thế lực ngầm. Hàng loạt kẻ đã mạo danh rồi đứng lên đòi công bình lại cho Ôn Ngữ. Họ nói rằng omega luôn là những người nhận được sự ưu tiên chăm sóc từ xã hội, lý nào một omega có tài lại chịu uất nhục như vậy.

Đúc kết một điều, rất nhiều kẻ đang muốn chĩa mũi nhọn vào Lãnh Ngọc Cẩn. Tố cáo rằng nàng bốc lột cấp dưới, bóp méo phẩm chất con người.

...

Ôn Ngữ lẳng lặng dùng bữa sáng, nhìn báo đài đang không ngừng huyên thuyên về chuyện nóng hôm nay. Nàng nhếch môi lạnh nhạt, đúng là đám nhà báo ăn cơm nhờ sinh chuyện náo nhiệt. Còn có thể phóng đại đến mức vậy, đúng là công phu không ít. Hoặc là kẻ sau màn, vốn đã tiêu tốn bao nhiêu công phu đâu.

Lương Ẩn từ trong tiến ra, nàng cầm điều khiển tắt TV lớn đi, nói: "Đều là chuyện bên ngoài, em không cần quan tâm đến làm gì."

Ôn Ngữ uống chút sữa nóng, không nói gì. Lương Ẩn lại gỡ thuốc ra khỏi vỉ, đặt bên cạnh Ôn Ngữ. Dặn dò nói: "Em ăn xong thì phải uống thuốc, vậy mới tốt hơn được."

Ôn Ngữ gật đầu đã biết. Đã hai tháng từ ngày Ôn mẹ bỏ thân trong hỏa hoạn. Ôn Ngữ hôm ấy vì shock mà ngất xỉu, rơi vào hôn mê sâu cả 30 giờ liền. Lương Ẩn đều bị nàng dọa sợ.

Lúc Ôn Ngữ tỉnh lại, Lương Ẩn đưa nàng một thứ, là điện thoại của nàng. Nguyên lai, trong thời điểm hỏa hoạn phát sinh, một đoạn ghi âm đã được gửi đến cho Ôn Ngữ. Lương Ẩn vẻ mặt phức tạp, người gửi là... Ôn mẹ.

Không rõ Ôn mẹ đã trăn trối những gì. Ôn Ngữ nghe một mình, nghe xong nàng ngồi ngẩn người rất lâu, lâu tới mức cả thân thể để đông cứng đến lạnh băng. Cứ ngỡ đã hóa thành tượng mất rồi.

Sau đó, Lương Ẩn không nghe Ôn Ngữ nói thêm câu nào về chuyện này. Chôn cất mẹ nàng cạnh phần mộ của ba xong, nàng chỉ lặng lẽ khóc, không hề nói nửa chữ về chuyện Lãnh gia. Lương Ẩn cũng không đề cập đến. Một mặt, nàng không muốn Ôn Ngữ nhớ đến chuyện khó chịu, mặt khác... nàng ích kỷ muốn làm Ôn Ngữ quên đi Lãnh Ngọc Cẩn.

"Hôm nay, chị có việc ra ngoài không?" Lương Ẩn nghe Ôn Ngữ nhẹ hỏi một câu như vậy.

Trong lời Ôn Ngữ không nghe ra lay động, nhẹ nhàng, từ tốn, không giống hề giống người đã chịu cực độ tổn hại về tâm lý.

"Không, hôm nay các vấn đề quan sát dân tình ở Z thị đã xong. Bên phụ vương cũng chưa gọi chị về, chị định ở lại vài ngày."

Lương Ẩn là nhận phân công của chính quốc vương đến Z thị khảo sát vấn đề đập thủy điện, nơi này vốn chứa hạng mục lớn cung cấp điện cho toàn lưu vực thủ đô từ thượng nguồn sông kéo đến ba cảng biển Đăng Đông quan trọng. Đồng thời, thời gian này nàng cũng chiếu cố Ôn Ngữ tại đây. Bất quá, chấn động từ phía A thị vẫn lan đến tận Z thị các nàng.

Ôn Ngữ không hỏi thêm nữa, dùng xong bữa sáng, nàng uống thuốc, rồi lại không nóng lạnh nó một câu: "Gần tháng qua, cảm ơn chị nhiều lắm. Nhưng em nghĩ, có lẽ em nên về."

Lương Ẩn mày nhíu chặt, Ôn Ngữ nói muốn về, hẳn là về A thị. Nhà Ôn Ngữ ở đó, các tài sản dưới tên sở hữu của nàng cũng ở đó, thậm chí... Lãnh Ngọc Cẩn cũng ở đó. Nàng hẳn muốn về giải quyết chăng.

"Không phải em nói muốn xuất ngoại sao?" Lương Ẩn hỏi.

Nàng còn nghĩ Ôn Ngữ sẽ ra hẳn ngoại quốc định cư. Nào ngờ, vẫn một mực muốn về A thị?

Ôn Ngữ chậm lắc đầu: "Lúc trước là vậy, nhưng bây giờ không cần."

Lương Ẩn bất giác nắm tay Ôn Ngữ, trong mắt có khẩn trương, đè thấp ngữ khí: "Không lẽ... em muốn làm vậy thật sao?"

Lương Ẩn là nói tới cuộc điện thoại tối qua. Không ngờ, kẻ đứng sau thông tin thất thiệt của Lãnh Ngọc Cẩn là Lương Khắc. Đứa em trai ngỗ nghịch này của nàng còn dám gọi cho Ôn Ngữ. Hắn nói thế này:

"Ôn trợ lý, cô không thấy chuyện cũng quá trùng hợp đi? Lãnh gia vừa thăm "nhà" cô, nhà cô liền cháy, mẹ cô bỏ mạng. Cô không nghĩ là bọn họ muốn bịt miệng mẹ cô chuyện năm xưa mà làm vậy hay sao? Tôi trước giờ luôn quan tâm chuyện omega, Ôn trợ lý cũng thấy tôi giúp cô thế nào đi? Thông tin quần chúng sắp đả đảo được Lãnh thị trưởng. Chỉ cần Ôn trợ lý lên một tiếng "tố cáo", Lãnh Ngọc Cẩn coi như xong. Lúc đó, thù của cô cũng được báo. Cô thấy sao?"

Nghe xong điện thoại, Ôn Ngữ không nói gì, thậm chí vẻ mặt lạnh nhạt còn làm Lương Ẩn hoảng sợ. Không hề đoán được Ôn Ngữ đang có ý nghĩ gì trong đầu.

Hiện tại, Ôn Ngữ chính là người giữ mấu chốt trong chuyện này. Nếu nàng xuất hiện ở họp báo, nói một câu, thì coi như Lãnh thị trưởng lung lay không ít, đế chế hùng mạnh ấy cũng sụp đổ. Nhưng mà... Lương Ẩn vẫn không tài nào đoán được Ôn Ngữ đang muốn đứng về phía ai.

Ôn Ngữ rút tay khỏi lòng bàn tay Lương Ẩn. Cười nhàn nhạt: "Chị đoán xem?"

Là cười, nhưng khóe mặt vẫn bằng phẳng. Nếu là nụ cười thật lòng, khóe mắt con người ta sẽ nhăn lại, biểu hiện vẻ vui sướиɠ từ trong đôi mắt. Đằng này, Lương Ẩn không thấy nó trong mắt Ôn Ngữ.

Ôn Ngữ đứng dậy, quay về phòng. Nàng tự mình sắp xếp một chuyến tàu hỏa về A thị. Lương Ẩn biết, nhưng chỉ có thể đứng nhìn. Nàng cũng không rõ nên cản hay không, nhưng tốt nhất vẫn nên tôn trọng quyết định của Ôn Ngữ.

...

"Thị trưởng... chúng ta, thật sự... không cần giải trần trước công chúng sao?" Vị thủ hạ bối rối vô cùng.

Lãnh Ngọc Cẩn đưa lưng về phía hắn, nhìn cảnh A thị phồn hoa qua cửa kính. Nhàn nhạt lặp lại: "Không cần giải trần, cứ để công chúng muốn nói gì thì nói. Cũng không cần cản tòa soạn đưa tin xấu về chúng ta, cứ để họ tùy ý. Tóm lại, thời gian này, không cần làm gì cả."

Vị thủ hạ kia bối rối vô cùng, lau lau mồ hôi lạnh trêи trán. Hắn không thể hiểu, thị trưởng sao có thể bàng quan như vậy. Bên ngoài, thanh danh thị trưởng đang bị hất nước bẩn, nhiều kẻ có mưu đồ còn hăm he bóp méo vặn vẹo. Thậm chí, phó thị trưởng của nhị điện hạ đang vui vẻ chờ đoạt chức. Thế nhưng, thị trưởng lại có động thái như vậy. À không đúng, chính xác là không có động thái gì, bỏ mặc mọi thứ.

Không lên tiếng giải thích, cũng không ngăn cản. Cứ vậy yên lặng chờ chết hay sao? Hình ảnh đại chúng rất quan trọng, nay thị trưởng bị người ta công phá dữ dội như vậy, nàng thế nào vẫn một mặt bình thản cho được?

Có điều không ai biết, Lãnh Ngọc Cẩn không còn thiết tha tham vọng gì nữa. Đế chế này, là Ôn Ngữ cùng nàng cố gắng mà có. Nay Ôn Ngữ bỏ đi, hoặc Ôn Ngữ muốn tước nó khỏi tay nàng, nàng sẽ tự nguyện chấp nhận.

Trong lòng Lãnh Ngọc Cẩn, nàng xem Ôn Ngữ là một báu vật vô giá. Nữ nhân đã hi sinh cả thanh xuân vì nàng dựng nghiệp, nếu nàng ấy muốn phá bỏ sự nghiệp đó, nàng nhất định không ngăn cản. Nàng chỉ hi vọng một điều... Ôn Ngữ có thể quay về.

...

****

P/s: Ta nói chứ, dạo này có rất nhiều câu hỏi ta đại loại là "Nữ Alpha có ciu hả au?"

Phải trả lời sao nhỉ, ta phải xin thưa rằng: "CÓ!" nhé. Và có thể đây là chi tiết làm người ta thích hoặc ghét abo văn, một vài người thì hứng thú, một vài người lại ghét vì cái này: "Thế thì khác quái gì ngôn tình?"

Xuất phát điểm, ta cũng như mọi người, có lòng yêu thích abo văn sau bộ Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi, phải nói là ta cảm nắng abo văn từ đó, thậm chí bắt đầu la ɭϊếʍ tìm hiểu các kiểu con đà điểu, mò mẫm abo văn hồi lâu. Sau đó ta cũng phát hiện ra chi tiết bất ngờ này, và cũng phải thú thật là ta cũng từng thốt lên rằng: "Thế thì khác quái gì ngôn tình nam nữ?"

Sau đó... Ta có một thời gian từ bỏ không crush abo văn nữa vì chi tiết này, ta cho rằng nó "phản cảm". Bất quá, lòng yêu thích của ta dành cho abo thiệt sự không thể bóp chết được, dần dần ta vẫn bị abo câu dẫn rồi yêu nó say đắm. Cũng giống như bây giờ, dù ta cố gắng tự nhủ, phải viết BHTT thường, nhưng kết quả vẫn lòi ra một hố abo nhỏ nữa. =)))))

Ta thích abo văn, ngay từ đầu đã thích, tất nhiên không thể vì một hạt sạn mà bỏ cả thế giới ta đã dành cả tấm lòng mà say đắm. Lòng yêu thích của ta đã biến ta có cái nhìn khác về abo, khiến ta vẫn bị nó cuốn hút và không thể từ bỏ, mặc dù ta đã rất kén chọn vì chi tiết đó.

Ta không biết mọi người như thế nào, nhưng ta đã sâu sắc lĩnh hội được một điều, có ciu hay không có ciu không quan trọng, quan trọng là dùng nó như thế nào. =)))))

À mà quan trọng nhất chín là... H văn con dân thôi, vì thẩm mỹ ta đã lược đi nhiều chi tiết dùng ciu, chỉ nhợt nhạt miêu tả. Một vài bình luận cho rằng ta viết chưa thật về abo, chưa chính xác. Nhưng viết ra, ta lại lo nhiều người không thể chấp nhận được. =)))