Chương 13: Cùng đương đầu

Ôn Ngữ mười phần kinh hãi, mười năm sống trong chính trường, nàng đã học được các giấu cảm xúc rất tốt, nhưng hôm nay lại bối rối đến vậy.

Nàng vội rút tay khỏi hạ thân, kéo chăn lên che kín người, mặt mày đều hồng lên. Gấp gáp hỏi: "Thị, thị trưởng? Sao ngài lại ở đây?"

Cửa đóng kín, ngữ khí ôn nhu của Lãnh Ngọc Cẩn vọng vào: "Sáng nay tôi không an tâm nên đến xem em thử. Tôi vừa làm xong bữa sáng, lại nghe thấy em gọi, em có làm sao không?"

Ra là vậy, Ôn Ngữ cũng không thấy quái lạ lắm. Với loại quy tắc ngầm trong chính trị này, nàng là phụ tá của Lãnh Ngọc Cẩn, nàng phải chấp nhận riêng tư bản thân bị quản lý.

Nói trắng ra, đôi lúc "chủ tử" của nàng sẽ phải đột xuất kiểm tra nàng. Như vậy để chắc chắn lòng trung thành của nàng đến đâu. Vì vậy, không gian riêng tư của nàng phải chấp nhận bị quản lý như vậy.

Ôn Ngữ từ lúc theo Lãnh Ngọc Cẩn đã đổi chỗ ở không ít lần. Nhưng lần nào, nàng cũng chủ động đưa chìa khóa cho Lãnh Ngọc Cẩn. Đây là điều một cá thể trong bầy biểu hiện nể trọng và trao mọi quyền đối với con đầu đàn.

Và nàng cũng tin tưởng Lãnh Ngọc Cẩn sẽ không làm ra hành động gì quá đáng với mình. Thành thực, thị trưởng luôn là chính nhân quân tử. Chưa từng có hành động quá giới hạn, tỷ như hiện tại, nàng ấy không hề có ý định xông vào phòng ngủ của nàng.

"Thị trưởng, tôi không sao cả, người không cần lo lắng. Cái đó... tôi tắm xong sẽ ra ngay. Hôm nay còn đệ trình lên chính phủ, ta không thể muộn được." Ôn Ngữ bối rối bước xuống giường.

Tiếng Lãnh Ngọc Cẩn vọng thêm lần nữa: "Vẫn còn sớm, em đừng gấp. Tôi chờ em."

6 giờ 10 phút, Ôn Ngữ ăn vận chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ. Áo vest váy bó màu xanh rêu trang nhã, gọng kính ngay ngắn, tóc tai gọn gàng, quả là nữ cường nhân giỏi giang.

Lúc này trong bếp, Lãnh Ngọc Cẩn lại cởϊ áσ vest khoác trêи ghế dựa. Áo sơ mi trắng muốt đẹp đẽ, nàng vén tay áo lên, tóc đen ba ngàn sợi buộc gọn sau đầu, bận bịu xếp mấy loại thực phẩm vào tủ lạnh. Thoạt nhìn thật có bộ dáng hiền thê thục nữ, nào có giống thị trưởng hô mưa gọi gió khắp A thị.

Thấy Ôn Ngữ tiến ra, Lãnh Ngọc Cẩn liền mỉm cười nói: "Ngữ, buổi sáng an lành."

"Thị trưởng, buổi sáng an lành." Ôn Ngữ lại thấy Lãnh Ngọc Cẩn bẩn bịu như vậy, hơi bối rối: "Thị trưởng, đây là...?"

Lãnh Ngọc Cẩn cho hộp bò khô cuối cùng vào tủ lạnh. Cười nói: "Tiện đường nên mua cho em một ít. Lúc nào em cũng tùy tiện mấy chuyện này, đúng không?"

Đúng là Ôn Ngữ thường rất ít chú ý đến chuyện ăn uống. Trong nhà, trừ khi rất cần thiết, nàng mới vào bếp nấu nướng, không thì đều ăn bên ngoài. Mười năm sống trong chính trường, bôn ba quá nhiều chỗ, không có thời gian ăn uống. Lâu dần làm cho Ôn Ngữ xem nhẹ mấy chuyện này.

Ôn Ngữ vốn còn định nói gì đó, Lãnh Ngọc Cẩn lại nói: "Ngữ, không phải em nói còn buổi đệ trình lên chính phủ sao? Nên ăn sáng thôi."

Ôn Ngữ đành yên lặng ngồi vào bàn ăn. Thật ra trong lòng nàng vẫn vì giấc mộng xuân khi nãy mà thẹn thùng, không dám nhìn quá lâu vào Lãnh Ngọc Cẩn. Vậy nên nàng không quá tha thiết hỏi vấn đề thực phẩm.

Lãnh Ngọc Cẩn và Ôn Ngữ ăn sáng xong thì cùng đi làm. Buổi đệ trình lên chính phủ này rất quan trọng. Các nàng không thể qua loa được. Đây là đệ trình những dự thảo phát triển mới cho A thị, đồng thời các đạo luật mới cho thành phố tự trị này có thể được thông qua.

Lãnh Ngọc Cẩn lúc tuyên thệ nhậm chức lần hai đã hứa lần nữa với nhân dân sẽ thực hiện được cuộc sống tốt cho họ. Cụ thể hàng loạt những điều luật về kinh tế sẽ được nới rộng, cho phép thương nhân nước ngoài được trực tiếp đầu tư vào A thị mà không cần thông qua chính phủ rườm rà.

Nếu có nguồn lực từ nước ngoài đầu tư vào A thị. Tuyệt đối đây là tín hiệu tốt.

Trước giờ chính phủ luôn coi trọng sự phát triển của A thị. Có thể coi thành phố này là quốc khố không bao giờ cạn của Đại Yên, tạo động lực thúc đẩy phát triển cho cả Đại Yên.

Bất quá, khi giới thương nhân nước ngoài muốn đầu tư vào thành phố tự trị A thị. Lại phải thông qua chính phủ với hàng loạt đạo luật và thuế má. Đó là điểm hạn chế lớn nhất của A thị.

Nếu có thể xóa bỏ điều luật này. Đầu tư nước ngoài có thể trực tiếp kinh doanh ở A thị. Coi như kinh tế càng thêm tiến triển.

Ôn Ngữ cẩn thận xem xét về các hồ sơ tài liệu. Nàng thật sự rất khẩn trương. Nếu thành công, sự nghiệp các nàng lại nâng thêm một bậc. Trái lại, nếu bị gạt bỏ đề xuất, chính là thất hứa với nhân dân.

Lần nhậm chức đầu tiên, Lãnh Ngọc Cẩn đã thất hứa về khoản này một lần. Chính phủ lúc đó gạt bỏ đệ trình của các nàng. Điều đó đã kéo lên một lượng lớn dư luận chỉ trích. Suốt một tháng vật lộn, Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ lúc ấy cơ hồ quên ăn quên ngủ.

May mắn, sóng gió qua đi, nhưng vấn đề ấy vẫn còn bỏ ngỏ. Lần này các nàng quyết tâm làm đến cùng. Từ hai năm trước, các nàng đã chuẩn bị tất cả đầy đủ. Chỉ chờ hội nghị cuối năm của chính phủ ở năm nay. Đây là thời cơ chín mùi để thực hiện.

Lãnh Ngọc Cẩn thấy sắc mặt Ôn Ngữ nghiêm trọng như vậy cũng đau lòng. Lúc nào cũng như vậy, vô luận có khó khăn hay sóng gió đến đâu, nàng ấy vẫn luôn bên cạnh nàng.

Từ ngày hai bàn tay trắng, đến lúc dựng thành đại nghiệp, các nàng đi qua không ít thăng trầm. Mười năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng nó đủ để lấy đi khoảng thời gian đẹp nhất của Ôn Ngữ. Mười năm, nàng ấy kiên cường không rời bỏ nàng, cùng nàng đương đầu tất cả.

Vậy nên Lãnh Ngọc Cẩn rất trân trọng Ôn Ngữ. Trân trọng nữ nhân đã ở cùng nàng từ buổi đầu dựng nghiệp. Trân trọng nữ nhân vẫn luôn trung thành tận tụy như vậy. Trân trọng cả khoảng thanh xuân đã qua đi của nàng ấy.

Lãnh Ngọc Cẩn tự nhận mình đã lấy đi khoảng thời gian đẹp nhất của Ôn Ngữ. Vậy nên nàng tình nguyện dùng cả đời để bồi nàng ấy, bảo vệ cho nàng, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng ấy.

"Đừng sốt ruột, chúng ta đã chuẩn bị cả hai năm cho lần này. Nhất định sẽ thành công." Lãnh Ngọc Cẩn mỉm cười trấn an Ôn Ngữ.

Bất cứ lúc nào, ở đâu, chỉ cần nghe thấy ngữ khí trầm thấp của Lãnh Ngọc Cẩn, Ôn Ngữ đều sẽ an tâm trở lại. Nàng thở ra một hơi thì thả lỏng nét mặt. Lại nhẹ giọng nói: "Nếu lần đệ trình này ta thật sự thành công, đây tuyệt đối là tín hiệu tốt. Nhưng kéo theo là rất nhiều hệ lụy. Chỉ cần một thương nhân ngoại quốc có quấy rối trong A thị. Chắc chắn sẽ có kẻ nói rằng do chúng ta mà A thị bất ổn. Hoặc, thương nhân trong A thị bị cạnh tranh gay gắt thì sẽ nói rằng do chúng ta cõng rắn cắn gà nhà..."

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng, rồi lại yếu ớt cười: "Em có sợ không?"

Ôn Ngữ chậm rãi lắc đầu: "Tôi không sợ. Thị trưởng, chúng ta đã chuẩn bị cả hai năm. Những hệ lụy này đều đã tính trước, chỉ còn chờ thực hiện mà thôi."

Lãnh Ngọc Cẩn gật đầu. Chỉ cần một lời không sợ của Ôn Ngữ là đủ rồi.

...

8 giờ, Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ dùng máy bay riêng bay đến thủ đô. 9 giờ 5 phút, các nàng có mặt tại tòa nhà Quốc Hội. Đây chính là nơi làm việc của hàng loạt đại biểu quốc hội cao cấp.

Còn có cả người của hoàng gia. Cũng như các đế quốc khác, Đại Yên hiện tại theo chế độ Quân chủ quốc dân. Tức hoàng thân quốc thích vẫn có tầm ảnh hưởng quyết định đối với một nửa đất nước. Bất quá, song song bên cạnh vẫn còn tồn tại một Quốc hội do nhân dân bầu ra, cùng hoàng gia điều hành đất nước.

Bên cạnh, các omega gả vào hoàng gia hoặc vài công tước nhàn tản sẽ góp phần vào ngoại giao của đất nước. Ngoài ra còn vài hoạt động văn hóa, giáo ɖu͙ƈ cùng nhân đạo. Tạo nên tầm ảnh hưởng của mỗi quốc gia trêи địa đồ thế giới.

Tại thủ độ này, nhìn hướng Bắc sẽ thấy tòa nhà Quốc hội, đại diện của quốc dân Đại Yên. Ngược lại, nhìn phía nam, chính là kiến trúc thành trì cố đô, nơi ngụ của hoàng gia. Hai thế lực chính trị này song song tồn tại. Bất quá, thời đại khác biệt. Hoàng gia đã mất đi quyền lực độc quyền, không còn độc đoán như ngày xưa, phải phối hợp cùng nhân dân để cai trị đất nước.

Mọi đạo luật đưa ra phải công minh với dân chúng. Phải thông qua quốc hội, cuối cùng là đến tay Quốc vương. Ưng thuận thì mới thành Hiến pháp.

Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ từng bước tiến vào quảng trường lớn trung tâm của Quốc hội. Hôm nay, chính là ngày quyết định của các nàng.

...

10 giờ, cuộc họp cuối năm của cả nước Đại Yên bắt đầu. Đại Yên có tất cả hai mươi hai thành phố tự trị. Trong đó bảy thành phố lớn, tất nhiên thành phố vùng vịnh A thị nằm trong số đó.

Cuộc họp sẽ bắt đầu liên tục suốt cả ngày, đây là đại hội quan trọng, kể cả giờ nghĩ giải lao cũng không có. Với tinh lực cường hãn như alpha, thì không thành vấn đề. Nhưng với omega yếu mềm, lại coi như tra tấn thân thể.

Vậy nên Lãnh Ngọc Cẩn rất lo cho Ôn Ngữ. Ôn Ngữ mỉm cười: "Sớm không phải lần đầu. Tôi sẽ không sao, thị trưởng không cần lo."

Ôn Ngữ nói không sai, cường độ công việc lớn như vậy. Nàng đâu phải lần đầu đối mặt, ngược lại còn là thường xuyên. Lâu dần thành quen, chẳng gì đáng ngại.

Đại biểu khắp các nơi lần lượt đứng dậy trình bày quan ngại trêи địa phương. Cùng thảo luận và tìm ra hướng giải quyết.

12 giờ 15 phút, đến lượt đại biểu từ A thị. Các đại biểu chính phủ trêи đài cao đổi thế ngồi, từ cứng ngắc thành ngưng trọng. Náo loạn đại hội quốc hội lần trước vẫn còn rất mới mẻ.

Nữ alpha dám đứng lên đòi quyền lợi cho nhân dân, thậm chí là chống lại các đạo luật có từ lâu. Quả thật, bản lĩnh đó không phải tầm thường.

Sau đó còn kéo theo một loạt dư luận biến động. Cả trong vào ngoài nước đều bị biến động ở A thị làm nháo nhào. Nhưng cuối cùng, nữ thị trưởng ấy không những không bị cắt chức mà còn có động lực lãnh đạo A thị tiến lên tầm cao mới.

Có bậc này bản lĩnh, Lãnh thị trưởng tuyệt đối là alpha xuất chúng có tài.

...