Chương 12: Thân thể có chuyện?

9 giờ 35 phút, Ôn Ngữ về đến hộ chung cư của mình, nàng vừa mở cửa vừa xem lướt qua đồng hồ.

Đèn trong hộ tự vụt sáng, bốn bề ngăn nắp yên ắng, bài trí thanh nhã mà tiện nghi. Ôn Ngữ không vội tiến vào mà đứng ngoài cửa, cẩn thận quan sát. Thấy vật dụng trong nhà không có xáo trộn, nàng mới an tâm đổi dép lê tiến vào.

Ôn Ngữ là người sống ngăn nắp, nhưng nàng không hề để vật dụng trong nhà cố định. Làm vậy là để tránh tạo điều kiện cho kẻ điều tra nàng, có ý định rồi ngụy tạo gì đó trong nhà nàng.

Mỗi ngày trước khi rời nhà, nàng đều sắp lại vài vật dụng sang vị trí khác. Khi quay về, điều đầu tiên nàng làm cũng là chắc chắn chúng còn đúng chỗ. Nếu không có dời đổi, tức không ai xâm nhập lúc nàng đi vắng.

Sống trong chính trường đầy mưu tính này, cũng như đi trêи băng mỏng. Một bước sa chân, vạn kiếp sẽ bất phục. Bất kì lúc nào cũng có thể bị hãm hại vu khống. Ôn Ngữ không thể không cẩn thận được, có vài thói quen nhất định không thể có, bởi đôi khi nó còn bị kẻ khác lợi dụng.

Tắm rửa xong đã là 10 giờ. Ôn Ngữ vận áo ngủ dài tận mắt cá chân, vải lụa mềm mại ôm lấy vóc người thon gầy. Nàng không vội đi ngủ, bật điện thoại, nàng thấy dòng tin của "thị trưởng". Nàng ấy cũng đã về đến nhà, dặn dò nàng nghỉ ngơi tốt, còn có chúc ngủ ngon.

Tâm Ôn Ngữ đều như mềm nhũn. Thị trưởng luôn mang đến cảm giác an toàn như vậy, nàng ấy thật đối tốt với nàng. Đó cũng là lý do nàng trì hoãn hôn nhân đến tận năm hai mươi tám. Muốn tìm một alpha cường hãn như thị trưởng, thật sự quá khó. Nàng ấy dường như đã trở thành hình mẫu lý tưởng cho nàng chọn phối ngẫu.

Trả lời tin nhắn Lãnh Ngọc Cẩn xong, Ôn Ngữ gõ gõ trêи điện thoại. Nàng tìm đến số của "Lý lão sư". Đây là một nữ beta bốn mươi tuổi, là viện trưởng viện tâm lý học của trường quân đội chính phủ. Cũng là cố vấn tâm sinh lý của Ôn Ngữ.

Ôn Ngữ từng thực tập tại trường quân đội, vì vậy mới quen biết được Lý lão sư. Nàng ấy cũng coi nàng như em gái mà đối đãi, và chấp nhận làm cố vấn tâm sinh lý của nàng.

Mất năm phút, Ôn Ngữ mới liên lạc được Lý lão sư. Nàng ấy vẫn luôn bận rộn như vậy.

"Lão sư, buổi tối tốt lành." Ôn Ngữ nói.

Lý lão sư đầu bên kia cũng nhã nhặn đáp: "Ồ là em sao, Tiểu Ngữ, chúc em buổi tối an lành. Sao đột nhiên gọi cho chị? Có vấn đề gì sao?"

Ôn Ngữ cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Lão sư, em muốn hỏi chị một chuyện. Hôm nay em lại đột ngột phát động ɖu͙ƈ kì. Em đã qua độ tuổi vị thành niên, lý ra động ɖu͙ƈ kì sẽ được điều hòa cố định. Nhưng mà, hôm nay, em nghĩ, dường như nó đến sớm hơn bình thường..."

Đầu bên kia Lý lão sư yên lặng một lúc. Sau thực hiện công tác chuyên môn, nàng hỏi: "Chị muốn biết chính xác hôm nay em đã ăn uống những gì? Có tiếp xúc với alpha nào quá mức khıêυ khí©h không?"

Ôn Ngữ nghĩ nghĩ rồi đáp liền mạch. Đồ ăn thức uống hôm nay của nàng rất an toàn, không hề có kϊƈɦ thích tố nào. Nếu nói tiếp xúc gần gũi với alpha, thì chỉ có Lãnh Ngọc Cẩn. Bất quá, các nàng đã ở cạnh nhau mười năm, tin tức tố lẫn nhau vô cùng hài hòa, làm sao đột nhiên nổi phản ứng mạnh đến vậy được.

Lý lão sư nghe xong lại cẩn thận ghi chép lại. Cuối cùng cũng cho Ôn Ngữ đáp án: "Tiểu Ngữ, omega sau khi thành niên thì động ɖu͙ƈ kì sẽ điều độ hơn. Bất quá, với độ tuổi của em, khi chưa có alpha phối ngẫu giúp kiềm chế tuyến thể, em sẽ rất dễ bị kϊƈɦ động.

Có thể nói, omega sinh ra là để sinh sản cho nhân loại. Bản năng sinh con đã nằm trong xương cốt omega, nó không thuộc phạm trù em điều chỉnh. Cơ thể của em từ giờ đến cuối năm ba mươi chín tuổi, chắc chắn sẽ rất nhạy cảm. Đó là vì bộ gen quy định cơ thể em phải động ɖu͙ƈ nhiều hơn, thúc đẩy sinh sản để duy trì nòi giống.

Trước giờ, omega luôn sớm tìm bạn tình là để có thể kiềm hãm bản năng này. Nhưng với em, độ tuổi bắt đầu khí huyết hưng thịnh, nhưng không có bạn tình alpha để giúp kiềm hãm tuyến mùi. Đó khá là đáng ngại."

Ôn Ngữ nghe xong mày liễu đều nhíu chặt. Nàng hiểu ý tứ của Lý lão sư. Tức là cơ thể nàng đã sẵn sàng và hối thúc cho việc sinh sản. Nhưng nàng thì chưa sẵn sàng. Không kể đến nàng đang làm việc cho tòa thị chính, chỉ nói đến chuyện nàng chưa từng có đối tượng hẹn hò, đã thấy nàng không có khả năng mò mẫm là alpha bạn tình.

Khả năng tìm bạn tình để thỏa mãn bị loại bỏ. Ôn Ngữ hỏi: "Lý lão sư, vậy em có thể dùng thuốc ức chế để kiềm hãm động tình không?"

Lý lão sư yên lặng một lúc mới nói: "Đó tất nhiên là có thể. Chị khuyên em nên dùng dạng viên nén, mỗi ngày một viên sẽ điều hòa tin tức tố, nhưng hiệu quả kiềm hãm của loại này không cao lắm. Nếu em muốn dùng thuốc dạng tiêm thì hiệu quả nhanh và tốt hơn. Tất nhiên phải chịu các tác dụng phụ khác. Như nôn, nhức đầu, hoa mắt, thậm chí là suy nhược cơ thể. Chị nghĩ đây không phải ý hay."

Ôn Ngữ nghe xong nét mặt cũng ngưng trọng. Nàng đương nhiên biết kiềm hãm bản năng nguyên thủy phải trả lại cái giá tương ứng. Nhưng không còn cách nào, nàng không thể để cỗ thân thể này quấy rầy lúc làm việc được. Huống hồ đặc thù của chính trị là phải tiếp xúc nhiều người, đặc biệt là với alpha.

"Lý lão sư, chị có thể làm xét nghiệm rồi xác định tần suất đến động ɖu͙ƈ cho em được không?" Ôn Ngữ hỏi. Nàng nghĩ nếu biết trước khi nào động ɖu͙ƈ kì, không chừng có thể phòng tránh mà không cần trả giá quá đắt.

Lý lão sư lại quan ngại, nàng đáp: "Thành thật mà nói, chị không muốn làm em thất vọng. Nhưng mà, bản năng này không thể nắm bắt được, nó phụ thuộc khá là nhiều vào tâm lý của em. Khi cảm xúc của em dao động, hẳn tin tức tố cũng dao động. Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Dù xét nghiệm cũng không cho em kết quả chính xác về thời gian động ɖu͙ƈ kì. Nếu có thể, em nên dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, tìm một alpha chăm sóc cho mình, đó không phải ý tồi."

Ôn Ngữ biết Lý lão sư đang quan tâm mình. Nào có omega nào cả hai mươi tám tuổi mà chưa từng có bạn tình đâu. Còn không phải sắp muộn màng đến nơi hay sao.

Alpha đến tuổi ba mươi là độ tuổi phong độ nhất, thích hợp để kết bạn đời nhất. Trái lại, omega ở tuổi ba mươi mà chưa có bạn tình chính là tụt dốc không phanh.

Ôn Ngữ cười khổ nói: "Em hiểu ý chị. Nhưng mà, em rất hài lòng với công việc của mình, em không muốn mất việc."

Trợ lý của thị trưởng đó là công việc nhiều kẻ thèm khát, nhưng ít ai biết nó phải đòi hỏi nhiều thế nào. Để dành hết tinh lực cho công việc, đạt được kết quả tốt nhất, Ôn Ngữ từ bỏ cả thời gian riêng tư của mình, toàn tâm toàn lực hoàn tất công việc.

Nàng vốn dĩ không dư thời gian cho chuyện tìm bạn tình. Không kể đến, lúc nàng kết đôi, không chừng còn có kẻ lợi dụng nó bới móc công tác của nàng hoặc thị trưởng. Đằng nào cũng không tiện, vậy nên nàng không quá khả quan với chuyện tìm bạn tình.

Lý lão sư cũng biết phần nào tính tình của Ôn Ngữ. Omega này rất kiên cường, cũng có tham vọng trêи chính trường. Thêm nữa, bên cạnh có một alpha cường hãn như Lãnh Ngọc Cẩn, khỏi nói đến tính chiếm hữu cao đến thế nào. Làm sao có thể để Ôn Ngữ đi tìm bạn tình đây.

"Tiểu Ngữ, em vẫn nên nghĩ thêm về chuyện này. Còn có, chị sẽ nghiên cứu về các loại thuốc ức chế. Không chừng có loại hạn chế động tình nhưng an toàn cho em." Lý lão sư nói.

Ôn Ngữ đáp ứng, nói thêm vài câu thì tắt máy.

Bốn bề chung cư phút chốc yên tĩnh, Ôn Ngữ lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại đến lúc phụt tối.

Cuối cùng Ôn Ngữ lại thở dài một tiếng. Tránh cỡ nào cũng không tránh được đến cửa ải cuối cùng. Nàng cũng phải đối diện đến chuyện tìm bạn đời. Omega khác đều hứng thú với chuyện này, nhưng nàng lại không mấy vui vẻ. Thậm chí có chút bài xích.

Mười năm ở chung với Lãnh Ngọc Cẩn, cùng nhau ra vào hoàng gia, chính phủ đến ngoại quốc. Nàng tiếp xúc với không ít alpha, nhưng là, nàng vẫn tương đối hài lòng với alpha như Lãnh Ngọc Cẩn hơn.

Nếu phải chọn phối ngẫu, Ôn Ngữ vẫn thấy nên chọn một người ba bốn phần giống Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng nghĩ, như vậy sẽ phù hợp với mình.

11 giờ 5 phút, Ôn Ngữ đi ngủ.

...

Tối đó, từ phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc liên tục. Ôn Ngữ phập phồng trêи giường. Lửa nóng như hừng hực lên trong người nàng, như muốn thiêu cháy hết mọi thứ.

Nàng có cảm giác bàn tay ấm ấm đang sờ soạng trêи người nàng, mềm mại vuốt ve.

Thần trí lẫn khí lực Ôn Ngữ như bị rút cạn. Nàng muốn đẩy đi kẻ đang gây loạn kia, nhưng lại không đủ sức, thậm chí còn không mở nổi mắt. Cảm giác tê dại lan dần khắp người. Kɧօáϊ cảm từng chút dâng lên, rồi cuồn cuộn xiết lấy tuyến thể sau gáy nàng. Tin tức tố run rẩy tràn ra, yếu mềm như chính chủ nhân lúc này.

Cảm giác mềm mại của môi hôn rơi xuống da thịt, tới đâu tê dại lan tràn tới đó. Lỗ chân lông của nàng như cực độ dãn nở, tiếp nhận xâm chiếm từ phía bên ngoài. Như thể làm vậy nàng mới hạ đi được lửa nóng trong người.

Đầu lưỡi ẩm ướt lướt dần trêи da thịt nàng. Nàng gần như nức nở rêи rỉ dưới tra tấn ngọt ngào đó. Kɧօáϊ cảm lan dần như thủy triều, muốn nhấn chìm tất cả. Nàng run rẩy ôm lấy người đang áp mình. Da thịt trần trụi càng thêm thân mật. Nàng còn cảm nhận được tóc người ấy rất dài, rất mềm mại, như rong biển rơi trêи tay nàng.

Ôn Ngữ vì không chịu được cảm giác thư sướиɠ đang vây lấy mình mà khép chân lại. Ai ngờ bàn tay của người đã chen vào chân nàng.

Ôn Ngữ khó chịu mở mắt, tựa như lên ủy khuất án người kia. Ai ngờ đối diện chính là dung mạo như ngọc khắc của Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng ấy cười ôn nhu: "Ngữ, đừng thẹn thùng, tôi thích em như vậy."

"Thị... thị trưởng?"

Ôn Ngữ phút chốc bừng tỉnh, trước mắt một khoảng không. Nàng như thoát hẳn khỏi mộng mị. Nhìn xuống mới thấy chính bản thân đang mò vào tuyến thể hạ thân của mình.

Đúng là quá thẹn thùng, nàng làm sao có thể mộng xuân đây. Còn đem thị trưởng thành đối tượng mộng xuân. Còn may... thị trưởng không có ở đây...

Chợt tiếng gõ cửa vang lên: "Ngữ? Em sao vậy?"

...

*****

Lảm nhảm: Mặc bị chọc một cục bực mình to bự, định ôm nó đi ngủ để tiêu hóa. Lăn lộn không ngủ được, thiệt là bực mình, đành bò lên đăng truyện.