Chương 23: Dù Cho Có Ngất Đi

Sáng hôm nay bầu trời thật đẹp

Ngoài vườn, hoa cẩm tú cầu cùng hoa hồng thi nhau nở rộ khoe sắc. Đây là hai loại hoa được trồng chủ yếu ở đây, tạo nên một sự nên thơ bao lấy nơi biệt thự xa hoa rộng lớn.

Nhìn vẻ đẹp thơ mộng nơi đây, không ai nghĩ rằng chủ nhân của nó lại là một người đàn ông nguy hiểm cùng trầm lặng. Mà phong thái của anh, dáng vẻ của anh khiến người khác càng không thể nào tưởng tượng được

Phải chăng khu vườn này, vẻ đẹp này là anh đã cất công chuẩn bị tỉ mỉ trước đó để dành tặng cho ai?

Chỉ cần mở cửa sổ trong phòng và phóng tầm mắt xuống liền có thể thưởng thức cảnh đẹp thơ mộng mà nơi này mang lại cùng hương thơm tự nhiên của hoa cỏ tràn ngập trong khoang mũi.

Nhưng...

Người con gái trong phòng lại không còn hơi sức để thưởng thức cảnh sắc đó

Cơ thể nhỏ bé phải chịu sự hành hạ đến tận hừng đông. Dù cho có bị ngất xỉu nhưng khi tỉnh dậy hạ thân liền truyền tới một trận tê dại, người đàn ông vẫn mãi mê rong đuổi trên cơ thể cô mà không biết điểm dừng

" Ưʍ... " An Châu khẽ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, cô cuối cùng cũng tỉnh giấc sau một đêm dài kinh hoàng. An Châu còn tưởng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa

Toàn thân cô đau nhức, An Châu cảm nhận như cơ thể này không còn là của mình nữa, đến nhấc tay thôi cũng là một điều khó khăn với cô. Khắp nơi đều ê ẩm, nhất là vùng đất giữa hai chân mình, cơn đau như nhắc nhở cô về một loạt kí ức hỗn loạn đêm hôm qua

Mặc dù bên trong rất đau nhức nhưng cô lại cảm thấy khá thoải mái, nơi đó không còn chất nhờn hay tϊиɧ ɖϊ©h͙ để lại sau cuộc hoan ái, hình như là anh đã tắm cho cô

Khoé mắt chợt đỏ ửng nhưng An Châu cố kìm nén chúng xuống. Cô hận tên khốn kiếp đó vì thế càng không thể để hắn thấy được bộ dạng yếu đuối của mình

Cùng lắm là đêm qua anh ta phục vụ cô! Mặc dù cách thức phục vụ này có hơi đau đớn và cô rất không tình nguyện là mấy

An Châu tức giận nghĩ ngợi xoay đầu nhìn vị trí kế bên mình nhưng cô không thấy anh đâu.

Chắc là thỏa mãn xong rồi chuồn lẹ rồi chứ gì! Hừ!

Xuống giường, An Châu cố gắng lê cơ thể đầy thương tích của mình vào nhà tắm, cô phải tìm đồ của mình rồi mau chóng thoát ra khỏi nơi này. Cô không chịu nổi nữa rồi, nơi đây cứ khiến ký ức đêm qua nổ tung trong đầu cô. Cô không cần hắn chịu trách nhiệm gì với mình hết, chỉ cần hắn câm mồm và từ nay về sau xem như không quen biết gì với cô là được! Còn về đóa hoa đỏ thẫm đang in trên ga giường trắng tinh đó, cô mặc kệ! Mặc dù trong lòng quặn đau vì cơ thể ngọc ngà bao năm được cô gìn giữ nay lại bị tên khốn đó phá mất, nhưng cô tuyệt đối không còn muốn dính líu gì tới hắn nữa

Nhưng đó chỉ là điều An Châu mong muốn

Khi vừa bước gần tới phòng tắm, cơn nhức đầu và chóng mặt kéo đến dữ dội, trước mắt tối sầm, cơ thể bé nhỏ đột nhiên ngã xuống. An Châu bất tỉnh

Cùng lúc đó, tiếng kêu kinh hoàng của người đàn ông vang lên. Trầm Cường chạy tới vội bế cơ thể yếu ớt đặt lên giường

Mặt anh khó coi vô cùng, khuôn mặt trầm tĩnh giờ đây không còn một giọt máu, đôi mắt hằn lên tia lo lắng. Trầm Cường vừa xuống bếp nấu đồ ăn cho An Châu, định bụng lên xem cô tỉnh chưa để đem lên cho cô dùng, không ngờ vừa mở cửa lại thấy một màn này. Cô nằm bất động dưới đất, không một mảnh vải che thân

Chạm vào làn da An Châu, cô nóng đến kinh người, chắc chắn là cô đã phát sốt trong lúc anh đang bận rộn dưới bếp vì trước khi rời khỏi giường, Trầm Cường còn hôn nhẹ lên trán cô, ôm ấp cô một lúc rồi mới chịu thả cô ra và cơ thể lúc đó của cô ngoài những dấu hôn đỏ anh tạo ra còn lại đều rất bình thường. Nhưng bây giờ toàn thân cô lại nhuốm một tầng đỏ ửng

Trầm Cường vội kêu người gọi cho bác sĩ gia đình, còn anh liền vội vàng lấy nước ấm lau cơ thể An Châu, giúp cô hạ nhiệt trong lúc chờ bác sĩ đến

Khu biệt thự vốn yên tĩnh mới sáng sớm đã bị náo loạn

" Cô ấy sao rồi? " Trầm Cường vội vàng hỏi khi thấy bác sĩ đã khám xong cho An Châu. Bây giờ anh đang rất căng thẳng, cũng vì anh, vì du͙© vọиɠ không thể kiềm chế của anh mà cô mới thành ra như vậy.

Người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường nhưng khuôn mặt lại tiều tụy đến dọa người. Nhìn cô thành ra như vậy, tim anh như bị ai đó bóp mạnh, nỗi lo lắng tràn đầy trong đôi mắt anh. Rõ ràng bản thân yêu thương cô nhưng lại khiến cô tổn thương

" Cô An đây bị sốt cao, bây giờ tôi sẽ truyền dịch cho cô ấy. Cậu cứ dựa vào đơn thuốc tôi kê sẵn mà cho cô An uống. Nếu vẫn không thấy hạ sốt thì phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện! "

Nghe lời bác sĩ nói, nỗi lo lắng trong anh lòng càng tăng lên gấp bội, càng thêm tự trách bản thân mình

Ông bác sĩ lấy dụng cụ ra chuẩn bị truyền dịch cho An Châu. Khi cây kim đáng sợ đang từ từ tiến vào cổ tay bé nhỏ của cô, An Châu bất giác nhăn mặt, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng muốn giựt tay lại tránh xa cơn đau đó ra. Trầm Cường hoảng sợ vội bước nhanh đến bên cạnh ôm lấy cô, bàn tay to lới khẽ dùng sức mạnh ghì bàn tay bé nhỏ xuống không cho cô cựa quậy. Tay anh vỗ nhẹ lên đầu An Châu như đang vỗ về một đứa bé.

An châu mặc dù có hơi chống cự lúc đầu nhưng cũng nhanh chóng nằm im, cũng có thể vì cô quá mệt mỏi để kháng cự hay cũng có thể vì vòng tay ấm áp của anh khiến cô quá đỗi cảm thấy an tâm...

______________

Christmas hạnh phúc nha mặc dù có hơi muộn 2 hôm hehe (*≧∀≦*)

Buổi tối tốt lành các tình iu nha~