Chương 35: Tiết Thanh thất thủ

Gã hùng tử này đương danh chính là nhị đương gia của Huyết Lang Trại - Xích Bân, uy danh vang khắp phạm vi ngàn dặm quanh Phong Liên Thành. Nhìn bề ngoài tuy như trung niên 40, nhưng tuổi tác chỉ vừa 25, tu vi Kim Đan Sơ Kỳ, thiên phú tu luyện như vậy cũng xem như là xuất chúng.

Tiết Y Y nhìn thấy y phục đạo bào của Huyết Lang Trại, nhớ tới sự việc vừa rồi bị Huyết Lang Trại vây công, máu nóng nổi lên, lời nói đáp trả cũng không khách sáo.

" Về xem bản thân đi, tướng tá như hầu tử, nữ nhân nào nhìn vào cũng sẽ phải chạy mất dép. "

" Tiểu tử, muốn chết. "

Huyết Bân không ngờ có kẻ dám bàn luận về vẻ bề ngoài của hắn, tức giận dữ tợn, gầm lên, nắm đấm lao tới, mang theo huyết quyền xé gió, màu đỏ huyết quang mang dày đặc, nện thẳng lên đầu Tiết Y Y. Nàng khinh thường bĩu môi, xếp gấp quạt, linh khí tụ lại, gia tăng cường độ lực lượng trên thân quạt, một kích đáp trả.

Rầm…

Hai lực lượng va chạm vào nhau, Tiết Y Y bị đánh bay, liên lục lui ra sau chục bước, mà Xích Bân chỉ bị đẩy lùi nửa bước, nhìn vào đã biết chênh lệch về sức mạnh của cả hai. Cố Tiểu Du lo sợ, tự dưng không muốn nhìn nữ nhân của mình bị thương, dù rằng nữ tử kia có phần chanh chua một chút, nhưng sớm muộn cũng là người của mình, không cách nào trơ mắt nhìn nàng bị người khác bắt nạt.

Hắn nhanh tay mở ra giao diện trạng thái, vốn dĩ có vô số cách để đánh bại tên kia, nhưng ít nhất cũng nên thắng đẹp một chút, để cho vị hoa khôi kia nhìn vào mà nhận ra bản lĩnh của hắn. Thật ra hắn không có quá nhiều tự tin chính diện đánh thắng Xích Bân, nhưng kiểu nào cũng phải thử, hắn tốn 1.000 điểm Du͙© vọиɠ học "Xuyên Tâm Chưởng", sau đó ghé vào trong cửa hàng.

Đổi 2 lần cửa hàng vận may, mất 2.000 điểm Du͙© vọиɠ, hắn mới tìm được đồ tốt, Phiêu Lãng Bát Ảnh Bộ - Thiên giai Trung phẩm Thân pháp, bước đi như gió, ảnh còn người xa, cước bộ hư hư ảo ảo. Đây chính là thứ hắn cần, vốn giá là 200.000 điểm Du͙© vọиɠ, nhưng hắn may mắn được giảm giá còn 20.000. Tuy hơi chát, nhưng cũng là lời to rồi.

Lại tốn 1.000 điểm học "Phiêu Lãng Bát Ảnh Bộ", Cố Tiểu Du còn 14.000 điểm Du͙© vọиɠ, chẳng mấy chốc tiêu phí hơn phân nửa. Làm cho hắn lòng đau như cắt, nuốt nước mắt trong tim. Nhưng vì sự nghiệp tán gái vĩ đại, không thể không đầu tư.

Trên đài, Tiết Y Y bị ép đến thế hạ phong, tuy nàng là thiên kiêu kiều nữ của Thanh Dương Tông nhưng kinh nghiệm chinh chiến thua xa Xích Bân, mà gã kia không chỉ lực lượng mạnh mẽ đáng sợ, mà kinh nghiệm chinh chiến phong phú.

" Hừ, nhận lấy. "

Xích Bân nâng cao xích đao tràn ngập mùi máu, huyết đao yêu dị, lan tỏa vị cỗ huyết tinh ghê rợn vừa đáng sợ vừa quỷ dị. Tiết Y Y bắt buộc phải dùng trường hỏa tiên quen thuộc, hỏa mây quăng ra quấn chặt lưỡi đao, tranh thủ kéo dài khoảng cách.

" Ồ, Huyền binh Thượng phẩm Linh khí. "

Nhìn trường tiên trong tay Tiết Y Y, ánh mắt Xích Dương sáng rực, giá trị của món hàng này cũng phải hơn mấy vạn linh thạch thượng phẩm, không ngờ một tiểu bạch kiểm lại có được. Hắn càng dữ dằn, càng thêm dùng sức, kéo mạnh huyết đao, khiến Tiết Y Y cũng theo đà bay đến, nàng dù hoảng hốt nhưng vẫn kịp phản ứng, thân bộ đạp mạnh trên mặt đất, nhảy lên cao, huy động trường tiên, đánh xuống như từng con hỏa mãng phun lửa nhe răng.

" Huyết Tam Trảm Ảnh - Phá. "

Xích Bân không chút nào yếu thế, huyết đao trong tay gã quỷ dị xông tới, lực lượng huyết tinh đáng sợ kèm theo cảm giác thê lương gào thét bên trong đao ý, cũng không biết Xích Bân đã gϊếŧ bao nhiêu người để có sát ý huyết tinh như vậy.

Quỷ ảnh tràn ngập khuôn mặt than khóc, làm cho Tiết Y Y phải sợ hãi, yếu thế hơn vài phần, cuối cùng bị Xích Bân đánh bay. Một đạo vết cắt xẹt qua vai áo của nàng, làm máu đào chảy ra, dây buộc tóc cũng nới lỏng, mái tóc dài buông ra, làm lộ dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

" Là nữ nhân… "

" Đẹp quá... "

Phía bên dưới cũng vì một màn này mà kinh ngạc, không ai nghĩ Tiết Thanh bản lĩnh kinh người là nữ tử, còn là tuyệt sắc mỹ nữ khó gặp như vậy. Lan Bảo bên dưới ánh mắt co rụt, dần chuyển sang ngắm nhìn dung nhan của Tiết Y Y, rung động thật sâu.

Trên phượng lâu, sắc mặt hai nữ tử kia đều không được tốt, Hoa Ngọc Phượng ủ rũ thở dài, đắng chát trong giọng nói.

" Ai mà ngờ Xích Bân lại tham gia, đáng lẽ lúc này hắn phải ở bên ngoài làm dong binh nhiệm vụ mới phải… "

" Nếu là hắn, ta thà chết. "

Miễu Mộng Hoa nắm chặt tay áo, thân thể không tự chủ được run lên, nàng vốn nghĩ lần này, thanh niên tài tuấn tham gia sẽ rất náo nhiệt. Nhưng tất cả vì lời đe dọa của nam nhân kia mà không ai dám tham gia đợt tuyển phu lần này.

" Gã kia thật đáng ghét, ép chúng ta đến nỗi này. "

" Mặc kệ, mối thù với hắn. Ta sẽ sớm trả. "

Miễu Mộng Hoa nới lỏng tay áo, chợt lấy lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Hoa Ngọc Phượng nhìn xuống dưới, thấy Tiết Thanh đã bị Xích Bân đánh bị thương, thân phận nữ nhi bị bại lộ, cũng không có thể giúp được các nàng.

" Để muội lên vậy. "

Hoa Ngọc Phượng chợt nói, nàng chính là muốn giả nam giống Tiết Y Y tham gia, dự định giúp Miễu Mộng Hoa tránh nanh vuốt của hắc lang. Tuy nhiên, Miễu Mộng Hoa lại cản lại, ánh mắt nhìn lên đài, nói.

" Đợi một chút. "

Trên lôi đài, ngay khi Tiết Y Y vừa bị thương, Cố Tiểu Du đã tức giận, hắn trực tiếp nhảy lên lôi đài, đỡ lấy Tiết Y Y, nhìn nàng cười khổ lắc đầu.

" Sư muội à, người ta đi tuyển phu, muội lên làm gì a. "

" Hừ, ta thích. "

Tiết Y Y bị hắn ôm trong lòng, ra sức giãy giụa, nhưng không dùng bao nhiêu sức, Cố Tiểu Du nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn vết cắt bên cánh tay nàng, mày khẽ nhíu, sau đó xé ra áo mỏng cột lại. Cử chỉ ân cần làm Tiết Y Y phải động lòng một chút, ngưng giãy giụa, ánh mắt nhìn hắn mang theo đầy loại cảm xúc phức tạp.

Xong việc, Cố Tiểu Du mới quay qua nhìn Xích Bân, lôi ra thanh "Vương Giả Kiếm" cầm vào trong tay, mũi kiếm bén nhọn chĩa thẳng mặt Xích Bân, tức giận nói.

" Dám đả thương sư muội ta, Cố Tiểu Du tiếp ngươi. "

Nghe Cố Tiểu Du muốn đánh, Xích Bân chợt cười gằn, dữ tợn quát.

" Tiểu tử ngu nào nữa, mau tránh ra. Ta còn chưa đánh xong với nàng ta. "

Ánh mắt của Xích Bân giờ đây mang theo vài tia da^ʍ quang liếc qua thân thể Tiết Y Y, chính gã cũng rung động trước nhan sắc của nàng, so với việc cướp được Miễu Mộng Hoa, cũng không còn quan trọng bằng.

" Đánh thắng ta rồi nói. "

Cố Tiểu Du nhận ra du͙© vọиɠ trong mắt đối phương, đột nhiên tức giận, hắn quay đầu kêu Tiết Y Y tạm thời lùi xuống. Nàng ánh mắt nhìn hắn, lại chuyển sang Xích Bân, có điểm lo lắng mà nói.

" Hắn chính là Kim Đan cảnh đấy, ngươi còn chưa đột phá Trúc Cơ. Muốn chết sao. "

" Yên tâm, ta chết cũng không cho ai bắt nạt sư muội đáng yêu của ta. "

Cố Tiểu Du quay qua nháy mắt với nàng cười, Tiết Y Y bị hành động của hắn làm cho vừa bực vừa buồn cười, sau đó cắn môi nói.

" Như vậy, ngươi đi chết đi. "

Dứt lời nàng nhảy xuống đài, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn nhìn về phía hắn, dường như nàng cảm giác Cố Tiểu Du trước kia so với bây giờ khác rất nhiều. Ít ra, nàng không còn cảm thấy chán ghét hắn nữa.

Lan Bảo thấy mỹ nữ đi xuống, tranh thủ cơ hội đi đến bên người Tiết Y Y, cảm thấy may mắn trước đó cư xử còn không có cương liệt, khiến cho nàng chán ghét, nhân cơ hội đi đến làm quen.

" Tiết Thanh công tử không ngờ là nữ nhân, hạnh ngộ… "

" Cũng chỉ chơi đùa thôi. "

Tiết Y Y một mặt thản nhiên, bình thản đáp, ý tứ lạnh nhạt làm cho Lan Bảo gượng cười xấu hổ, cảm thấy tức giận khi bị nữ tử lạnh nhạt, đồng thời ghét lây sang Cố Tiểu Du lúc nãy vừa tiếp xúc thân mật với mỹ nữ. Về phần mỹ nữ tiểu thư, lời vừa nói xong lại dời ánh mắt nhìn lên đài, chợt lo lắng cho tên đáng chết kia không được chết dưới tay nàng.