Chương 32: Gặp lại

Cố Tiểu Du mở thêm một hộp quà trung cấp, nhận được Thiên Giai trung phẩm công pháp “Tử Hàng Ma Khúc”, chính là loại công pháp nhạc kỹ, dĩ nhiên không chút phù hợp với hắn, bởi lẽ hắn mù nhạc.

Lướt qua, Cố Tiểu Du mở tiếp ‘hộp quà lớn ngẫu nhiên’, lần này nhận được ‘Hắc Tàn Cơ Giáp’, tương đương khí bảo phòng ngự cấp bậc Thiên giai. Cố Tiểu Du kinh ngạc nhìn một chút ‘Hắc Tàn Cơ Giáp’, vật này chính là cơ giáp chiến đấu thường có trong mấy bộ phim khoa học huyễn tưởng.

‘Hắc Tàn Cơ Giáp’ toàn thân sơn bao bọc màu đen, từng mảnh được lắp ghép công phu, kích cỡ to gấp 3 lần người ngoài, có chế độ sử dụng riêng, mặc dù nhìn cồng kềnh nhưng thật ra mặc rất thoải mái, vận động không khác bình thường là mấy.

Cố Tiểu Du vui vẻ, liền thấy bộ giáp này rất phù hợp với hắn, về sau đánh nhau tha hồ băm bổ xông pha, cứ việc thả ra tên đạn đạo từ xa, dù có bị đánh lén cũng không lo bị tổn thương da thịt, trừ khi cách biệt thực lực quá xa thì ngoài ra không cần phải lo nhiều.

Huyết Tư Tinh vừa tỉnh lại, Cố Tiểu Du nhanh chóng đưa nàng tu luyện ‘Liên Tâm Bất Giới Thuật’, cũng thử xem độ hiệu quả, kết quả mỹ mãn...

Qua vài ngày chung sống cùng Huyết Tư Tinh, tình cảm trở nên nảy nở tốt đẹp, đồng thời cũng làm Cố Tiểu Du phiền muộn, than ngầm.

“Nàng ấy cứ kè kè bên cạnh, giờ muốn rời đi cũng thật khó… Ài, chẳng lẽ lại chấp nhận để tiểu đệ lùn đi 10 cm sao. Nghe mà đau nhói...”

Cố Tiểu Du buồn muốn rớt nước mắt, tuy rằng cuộc sống hiện tại không tệ, nhưng quá gò bó, xem ra hắn phải xin phép vợ cho đi xa rồi. Tin rằng độ hảo cảm đã đạt hơn 100 rồi thì Huyết Tư Tinh sẽ không cãi lời hắn đâu.

Ngậm một nhánh tre trong miệng, Cố Tiểu Du quay trở lại căn nhà nhỏ cảm thấy hôm nay yên tĩnh kỳ lạ, hắn nhíu mày bước đi vào. Gọi tên Huyết Tư Tinh mãi nhưng không thấy phản hồi, chốc lát mới chú ý một bức thư tay để trên bàn.

Cố Tiểu Du cảm thấy không ổn, hình như tình cảnh này nhìn nhiều trong phim rồi, hắn còn thấy hết sức hư cấu, tình tiết cẩu huyết như vậy xài mãi không chán. Giờ đây được trải nghiệm, tư vị thật khó nói.

Vết mực chỉ mới khô, xem ra được viết chưa lâu, nội dung bên trong đại khái là.

“Tướng công, thϊếp còn có chuyện quan trọng cần giải quyết không thể mang theo chàng bên cạnh được… Nếu chàng có chờ, thì đợi 10 năm ta sẽ quay lại. Yên tâm, thϊếp sẽ không có chuyện gì, hẹn lần tái ngộ sẽ không bao giờ chia lìa.”

“Cái này, chỉ mới thành hôn đã tách xa… Sao cái chuyện cẩu huyết này rơi trúng đầu ta rồi.”

Cố Tiểu Du than khổ, giờ muốn đuổi theo nhiều khi còn không kịp, mà lại tiêu tốn thời gian của chính hắn. Cũng may là nàng tu luyện ‘Liên Tâm Bất Giới Luật’ song tu cùng với hắn, về sau nàng ấy có ở chân trời góc bể hắn cũng đến được, dù cho gặp nguy hiểm thì hắn cũng lập tức biết ngay mà đi đến bên cạnh.

Đã có suy tính trong đầu, Cố Tiểu Du mới tập trung lại vào nhiệm vụ, thời gian trôi qua đã một tháng, hắn cần truy cầu thêm 2 nữ tử nữa mới hoàn thành nhiệm vụ, con đường song tu này bước đi cũng không dễ dàng.

Rời khỏi căn nhà nhỏ, Cố Tiểu Du men theo hướng sườn núi đi xuống, bước đến Phong Liên Thành. Hắn đi qua một đoạn tầm nửa ngày thời gian, trời cũng dần chuyển tối, lại nghe âm thanh vũ khí va chạm.

Theo tính tò mò hắn liền theo hướng giao đấu đi đến gần, tại một nơi cách đó không xa, 20 đại hán hùng hổ vai hùm lưng hùng đứng bao vây một thiếu nữ. Vẻ mặt bọn chúng đang rất không có thiện chí tập trung vào thiếu nữ bị vây ở giữa.

“Tiểu mỹ nữ, về nhà cùng ta… Đảm bảo làm trại chủ phu nhân của ta, không lo cơm gạo áo mặc.”

“Phi… Các chức danh đó ngươi để dành cho nhũ mẫu ngươi đi.”

Thiếu nữ chán ghét, tỏ ra bài xích, Cố Tiểu Du còn đang xem rốt cuộc là tiểu mỹ nữ nào bị đám lang sói bắt lại, căng mắt nhìn qua. Chưa nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hết hồn, mỹ nữ này hóa ra lại là Tiết Y Y, cô nàng thế nào lại ở chỗ này.

Vốn chạy đến đây để trốn nàng, thành ra bắt gặp ngay tại đây, Cố Tiểu Du thật khóc không ra nước mắt, có lẽ hắn nghĩ cũng quá đơn giản. Việc trốn tránh nàng dĩ nhiên phải tìm một nơi không thể phát hiện, hắn nghĩ được thì nữ tử thông minh như Tiết Y Y sao lại không hiểu, bởi lẽ vậy nàng ta ở đây cũng không có gì lạ.

“Mặc dù cô nàng này có hơi chanh chua chút, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của ta… Không thể để nam nhân khác chiếm tiện nghi được.”

Cố Tiểu Du thầm nghĩ, hắn quyết định trước tiên quan sát, cần ra mặt thì mới xuất hiện. Mắt lại tập trung nhìn vào đám nam tử bao vây Tiết Y Y, bắt gặp gương mặt cũ. Thạch Lang hòa lẫn trong đám người, đứng đằng sau một nam tử mặt sẹo, bộ dáng có phần cung kính.

Cố Tiểu Du ngạc nhiên, không ngờ một đầu lĩnh như Thạch Lang lại luồn cúi trước một kẻ khác, lại nhìn tên mặt sẹo kia, Cố Tiểu Du có thể xem thông tin của hắn. Tên mặt sẹo tên Xích Dương, là đầu lĩnh của Huyết Lang Trại, có lẽ Huyết Lang dong binh đoàn nằm dưới quyền Huyết Lang trại. Tu vi của Xích Dương là Kim Đan Trung Kỳ, rõ ràng cách biệt với Thạch Lang quá xa.

“Nữ nhân điêu ngoa, không nghe lời… Đợi tí nữa có còn nói được như vậy.”

Xích Dương dữ tợn nói, làm Tiết Y Y có phần sợ hãi, nàng dù sao cũng là tiểu thư một tông phái, mặc dù thiên phú xuất chúng, nhưng có rất ít kinh nghiệm nhân sinh, lần này ra ngoài lại không dẫn theo người, lần đầu gặp tình cảnh này đúng là có phần sợ hãi. Tiết Y Y dù có phần hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.

“Các ngươi muốn làm gì, ta chính là nữ nhi của Tiết Chính Nhan, trưỡng lão Thanh Dương Tông… Các ngươi mà đến, đừng trách vì sao phụ thân ta đem các ngươi băm vằm.”

“Cái gì, ngươi là nữ nhi của Tiết Chính Nhan…”

Xích Dương kinh ngạc kêu lên, Tiết Y Y còn tưởng hắn sợ hãi, lấy lại khí thế, hai tay chống hông thản nhiên gật đầu.

“Đúng vậy, nếu biết cha ta thì ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi…”

“Hahahha… Vừa hay, vết sẹo trên mặt ta là năm đó lão cha ngươi ban tặng, lần này gặp được con gái hắn. Há lại tha…”

Giọng dữ dằn, ánh mắt ác liệt, hung quang còn thịnh thế hơn cả lúc trước, Tiết Y Y nhìn Xích Dương đối với nàng ánh mắt tà ác như vậy, hoảng loạn lùi lại, run lên.

“Chuyện này...”

“Nữ oa, lần này trách ngươi xui xẻo rồi… Ta mà không đem ngươi lên giường chiến trăm hiệp thật có lỗi với bản thân.”

Xích Dương dữ tợn cười lên, da^ʍ quang quét lên thân thể non mềm của Tiết Y Y làm nữ tử nổi da gà mà co rúc lại.

“Nghe lời thì mọi chuyện sẽ qua nhanh… Ta chơi chán sẽ thả ngươi ra.”

Xích Dương lên tiếng dụ dỗ, Tiết Y Y khinh thường địa nhìn, không đáp, xoay lưng liền muốn chạy. Xích Dương đâu dễ dàng cho nàng thoát, gầm lên. thổ hệ Huyền trai trung phẩm công pháp “Thổ Địa Chi Hành” dậm mạnh trên đất, làm một mảng địa tảng run lên, từ dưới nền đất nổi cộm lên một thổ trụ liên tiếp phá địa mà lên chặn đi lối thoát của Tiết Y Y.

Tiết Y Y bị chặn đường, biết không thể thoát, lấy ra trường tiên dài, hỏa khí hừng hực bao vây thân trường tiên dài, múa may một đường, đem hỏa hệ chi khí tán ra mạnh mẽ, hơi nóng dường như muốn làm tan chảy đất đá.

“Đã vậy, bổn tiểu thư cũng không khoan nhượng nữa…”

“Hừ, cũng chỉ như vậy…”

Xích Dương cười gằn, không có bị hỏa kích của nàng làm cho run sợ, Tiết Y Y ánh mắt tập trung, tay nhỏ thành thạo thao tác trường tiên dài, vốn dài một trượng, theo nàng thao tác phóng ra đến 5 trượng có thừa, như roi mây sắc bén, còn có hỏa nóng như côn, va đập mạnh làm cho một mảng thổ trụ tan tác.

“Huyền Giai thượng phẩm công pháp - Xích Diễm Phá Tiên…”

Bao xung quanh Tiết Y Y hình thành một khoảng cầu mây bằng lửa, tốc độ rít ghê rợn làm Xích Dương có điểm e ngại nhưng không có bao nhiêu sợ hãi. Trực tiếp lao thẳng, toàn thân bao bọc bởi một thổ giáp kiên cố, như tượng đá đồng dạng, không khác nào một đầu mẫu thú hung tợn lao tới.

Một đường thẳng tắp lao tới, âm thanh địa chấn dữ dội, Tiết Y Y hoảng sợ nhảy lùi lại, nhưng lại bị một mảng thổ địa chặn lại. Đang lúc không biết làm sao, một thân ảnh lao xuống kịp thời chụp lấy nàng trong tay, Xích Dương đồng thời chạm vào khoảng không ngơ ngác không kịp hiểu gì.

Cố Tiểu Du mặc ‘Hắc Tàn Cơ Giáp’ phần tay chân, hông eo và cổ đầu đều có một mảng giáp trụ ẩn hiện, phía sau lưng có một cơ dực trang bị gia tăng tốc độ, hắn đang ôm Tiết Y Y trong lòng, bay lơ lửng giữa không trung, mỉm cười nhìn xuống Xích Dương, tỏ ra thiện chí.

“Huynh đài, ăn đạn nha…”

Dứt lời, từ phía đằng sau lớp cơ giáo lao ra hơn hàng trăm quả tên lửa cỡ nhỏ, tự định vị mục tiêu phóng thẳng vào Xích Dương. Gã còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nhận thấy thủ đoạn của Cô Tiểu Du quá kỳ quái, đồng thời không thể né tránh dùng thân thể ngạnh kháng đám tên lửa bay đến.

Bùm bùm bùm…

Mấy quả tên lửa vừa tiếp xúc đã phát nổ, làm thân thể Xích Dương nổ tan tác, thân thể tàn tạ không nhìn ra hình dạng, đầu tóc bị đốt cháy, da thịt đen thui, thân thể run rẩy tràn ngập sợ hãi nhìn Cố Tiểu Du, nếu không phải do hắn dốc hết sức ra chống đỡ thì e đã bị nổ chết.

“Ồ… Không chết, thôi kệ… Ta chỉ muốn dẫn người đi, ngươi sẽ không cản chứ.”

Cố Tiểu Du mỉm cười thân thiện, Xích Dương dù thân thể hết sức vẫn ra lực gật đầu, không dám chậm trễ.

“Người tiền bối cứ đưa đi… Ta… ta không dám tranh.”

Nghe vậy, Cố Tiểu Du không nhiều lời ôm Tiết Y Y rời đi, mà nữ tử ngoan ngoãn không có phản kháng, nàng còn đang mơ màng chưa kịp hiểu tình huống là thế nào. Thấy hắn đã đi, Xích Dương mới thở ra, thân thể đổ trên đất, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi còn sợ hãi, nếu không phải do Cố Tiểu Du tha cho thì chắc chắn gã sẽ chết...