“Ta làm sao bây giờ đây? A Trọng không thích ta, số phận của ta là tìm một người tốt rồi gả cho người đó. Tiêu đại ca, ngươi đối xử với ta rất tốt, gả cho ngươi là chốn về tốt nhất cho ta.” Thịnh Dương nói.
“Không phải.” Tiêu Khinh gãi đầu hoang mang nói, “Tại sao chốn về của ngươi lại là lập gia đình chứ? Ngươi còn có thể làm nhiều việc ngươi muốn làm, sau này còn có thể gặp được nhiều người…”
Tiêu Khinh khựng lại, nhớ tới kết cục của Thịnh Dương, cậu nghiêm túc nói, “Đừng phí thời gian với người không thích ngươi.”
Thịnh Dương rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Khinh mà chỗ hiểu chỗ không.
Bỗng nhiên có người mở cửa phòng, hình như Trọng Sắt vừa tỉnh ngủ, hắn còn mặc áo trong, tóc tai rối bời, nhìn chăm chú vào Tiêu Khinh bằng đôi mắt màu tím nguy hiểm, “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Thịnh Dương lẳng lặng nhìn gương mặt của Trọng Sắt, phát hiện ra trong mắt hắn không hề có mình, bỗng nhiên nàng cảm thấy đã hiểu được, lau chuyện mắt rồi nói, “Không gả, ta không gả, ta không thích ngươi Tiêu Khinh.”
Hôm sau, Tiêu Khinh bị Tiêu phu nhân nhấc chổi đuổi theo hai con phố, cuối cùng được Mạc Kỳ đưa lên nóc nhà, cho một miếng dưa hấu.
Tiêu Khinh nhận dưa hấu, vừa ăn vừa nhìn Mẫu Dạ Xoa đang tìm mình khắp nơi dưới nhà, thở dài, “Rõ ràng là ta bị từ hôn, tại sao ta vẫn là người bị đánh?”
“Mẹ huynh đi khắp nơi trong thành nói là huynh sắp lấy vợ, đã đặt tiệc rượu rồi, ai ngờ cuối cùng lại là công dã tràng, mẹ huynh thì còn ổn đó, nếu là mẹ ta thì…” Mạc Kỳ ngồi xổm trên mái nhà, nghĩ tới cảnh mình cũng gặp chuyện như Tiêu Khinh, e rằng y sẽ bị treo ở cửa thành hong khô, y giật mình không dám tiếp tục nghĩ nữa, “Tiếp theo, huynh định làm gì đây?”
Tiêu Khinh nghĩ là sẽ mất một thời gian dài để mẹ nguôi giận, cậu nghiêng đầu phun hạt dưa ra, “Hay là ta đi Côn Lôn chơi với các huynh?”
“Huynh nghĩ kĩ chưa?”
“Nghĩ kĩ rồi.”
Nếu cậu đã tới thế giới này mà cứ ở lại thành Thiên Hoa cũng không phải chuyện gì hay, đại lục Hoang Ngục to lớn như thế, cũng nên đi xem, coi như là du lịch.
Trước khi đi, Tiêu phu nhân tức giận vẫn đưa một túi hành lý vào xe của đệ tử thành Thiên Hoa, mặc dù nói là quần áo cho Trọng Sắt nhưng thật ra trong đó toàn là đồ của Tiêu Khinh.
Bà nhận Thịnh Dương làm con gái, để nàng ở lại nhà họ Tiêu, không cần phải đi lung tung lang thang khắp nơi.
Tiêu Khinh ôm mẹ rồi cười nói, “Chờ con về, sẽ dẫn con dâu về cho mẹ nhé?”
Tiêu phu nhân đấm cậu một cái, “Không cần!”
Sau đó, hai mắt bà đỏ hoe, “Con giữ sức khỏe, bình an là được rồi, đừng bao giờ cậy mạnh. Có chuyện gì thì tìm Mạc Kỳ hoặc là Trọng Sắt cũng được, bọn họ đều mạnh hơn con…”
Tiêu Khinh, “Mẹ đừng nói như thể con yếu lắm được không?”
Thịnh Dương vừa nói chuyện với Trọng Sắt xong, nàng đi tới tạm biệt Tiêu Khinh, “Tiêu đại ca, lên đường bình an.”
“Ngươi cũng thế.”
“Cái này cho ngươi.” Thịnh Dương lấy đóa hoa quỳ bên tai xuống, một đóa hoa to bằng bàn tay được chế tác bằng thảo nhung, nhìn rất là sống động, “Có thể phù hộ cho ngươi được an toàn.”