Chương 1

Thời điểm Tiêu Khinh mất đi ý thức cảm giác tựa như đèn kéo quân, hết thảy trước mắt bắt đầu tua chậm, lúc cậu ngã xuống có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ màn hình máy tính trong bóng tối, có thể chiếu sáng sương mù đang chậm rãi bay lên từ nồi sủi cảo đông lạnh vừa mới nấu xong nóng hầm hập.

Cậu vừa mới cúp điện thoại của cha mẹ từ thị trấn nhỏ phương xa gọi tới.

"Tiền thưởng cuối năm của con đã phát chưa?"

"Bao nhiêu?"

"Lễ mừng năm mới khắp nơi đều phải dùng tiền, con trai nhà bác Vương của con năm nay trở về cho nhà họ bao lì xì hai vạn, con thì sao?"

"Ồ… con tranh giành có chút khó khăn, tại sao không thể cố gắng giống như những người khác chứ? Chúng ta nuôi con lớn như vậy, sao con chẳng có tác dụng gì cả?"

Giọng nói lạnh như băng, thậm chí không nói một câu chúc mừng năm mới với cậu, không hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

Tiêu Khinh giống như cũng không có cách nào giải thích, rõ ràng chính mình đã rất cố gắng.

Nhưng có một số người, ngay khi sinh ra đã ở vạch đích.

Hết thảy đều giống như thả chậm lại, từng chút từng chút chậm rãi chiếu lại trong đầu Tiêu Khinh, giọng nói của cha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cùng lời nói đạm mạc tùy ý của mẹ, cuối cùng Tiêu Khinh có thể nghe được tiếng thân thể mình ngã xuống đất, tiếng ù tai rất vang, giống như gió lạnh thấu xương cắt qua lỗ tai, gào thét chát chúa bên tai.

Phanh—

Tiêu Khinh nghĩ thầm: Cứ như vậy đi.

Cứ như vậy kết thúc, kỳ thật cũng rất tốt.

Sau bóng tối vô tận, Tiêu Khinh lại khôi phục tầm mắt.

Cậu cho rằng chỉ là ngất xỉu trong thời gian ngắn, có lẽ sủi cảo vẫn còn ấm áp, lại có thể đứng lên, mở video vừa mới xem khi nấu cơm, chấm chút dấm chua, ăn xong bữa cơm tất niên không tính là phong phú của mình.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tất cả đã khác, cậu đang ở trong một khu rừng rậm, nằm ngửa trong một bãi cỏ rậm rạp, trước mặt có một người chưa tới bảy tám tuổi, tóc đen nhánh, bện thành ba bím tóc, đồng loạt chải ra sau đầu buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao.

Ngũ quan của đối phương thoạt nhìn giống như tiểu đồng tử ở trong tranh, mặt mày tròn trịa, nhưng đuôi mắt hơi có chút cong lên, thoạt nhìn chính là kiểu trẻ con trời sinh ngạo khí lại tôn quý, giờ phút này vẻ mặt đang không kiên nhẫn nhìn cậu.

Tiêu Khinh ngây người, trong lúc nhất thời cậu cũng không phân biệt được người trước mắt này là nam hay nữ, cậu thậm chí đang suy nghĩ mình có phải đang nằm mơ hay không.

"Tiêu Khinh, huynh không phải là ngã tới choáng váng rồi chứ, tại sao còn không đứng lên?", Đứa bé kia nói chuyện cực kỳ không khách khí, chẳng qua vẫn giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình cho Tiêu Khinh nắm.

Tiêu Khinh càng mơ hồ, mặc dù là tên của mình, nhưng cậu cũng không xác định có phải đang gọi mình hay không, hơn nữa đứa trẻ trước mặt này ăn mặc cũng không hề giống người hiện đại, chưa nói tới dấu vết của thời cổ đại, áo da, rất giống loại trang phục của công tử quý tộc khi ra ngoài săn thú kia.