Chương 4: Bảo mẫu không phải ở trên giường của bố sao

Tám giờ tối, chiếc xe đỗ tại gara của một chung cư xa hoa trong nội thành. Chung cư này được nhiều đài báo đưa tin vì cái giá cao cắt cổ của nó. Cao Lâm tạm thời ở không nổi một nơi như vậy, chẳng qua cậu hay ra vào nơi này, vì thế không bị bảo vệ cản trở, thuận lợi mà đỗ xe.

"Đình Chương ở nhà." Cao Lâm tắt máy xe, rút chìa khoá, hướng nhìn chiếc xe đậu sát vách. "Đó là xe của hắn." Dưới ánh đèn vàng của gara là một chiếc xe thể thao màu lam đậm.

Lục Kiến Huy không am hiểu nhiều về ô tô. Anh chỉ nhìn qua loa, "Ồ. Xe không có nóc," nói rồi liền cúi đầu cầm hành lý của mình, mở cửa xuống xe.

"Ai ai, một chút kinh ngạc hoặc là ước ao cũng tốt, đằng này một chút phản ứng cũng không có," Cao Lâm nhỏ giọng nói, cởi đai an toàn rồi cũng xuống xe. Cậu cười với Lục Kiến Huy, "Anh đúng là nhà quê chân chính."

Lục Kiến Huy hơi khẽ động khóe miệng. "Sai rồi, là bởi vì hoàn toàn không hiểu, nên sẽ không kinh ngạc."

Vẫn thật có đạo lý, Cao Lâm thầm nghĩ, tách một tiếng, bật thiết bị chống trộm của xe lên, dẫn Lục Kiến Huy đi về thang máy, vừa đi vừa nói, "Anh Kiến Huy, anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. "Tính tình của Đình Chương không phải là ai cũng chịu được." Hứa Đình Chương tính khí táo bạo, ai ai cũng biết. Để chiếm được người đàn ông này cần chuẩn bị tinh thần thật tốt.

Lục Kiến Huy giơ lên tạp chí trong tay, lắc lắc. "Tôi có chuẩn bị." Đi tới cửa thang máy, anh đem tạp chí ném vào thùng rác.

Thang máy hạ xuống trong vòng vài phút. Cao Lâm yên tĩnh nhìn Lục Kiến Huy ném đi cuốn tạp chí, động tác của anh làm cho cậu chợt cảm thấy một loại cảm giác xúc động lạ kỳ. Người đàn ông này rất cẩn thận, bởi vì Hứa Đình Chương tuyệt sẽ không thích nhìn thấy cuốn tạp chí này.

"Leng keng ─-" cửa thang máy màu bạc mở ra, Cao Lâm bước vào cùng Lục Kiến Huy, nhấn một con số, cười nói, "Chuẩn bị kỹ càng, vậy chúng ta đi thôi."

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khuôn mặt bình tĩnh của Lục Kiến Huy biến mất sau hai cánh cửa màu bạc.

Cùng lúc đó, trong căn hộ của Hứa Đình Chương, hai cha con nhà này đã khai hỏa một cuộc đại chiến. Hứa Càng sáu giờ rưỡi về đến nhà, Hứa Đình Chương còn chưa trở lại. Nhóc con một mình xem ti vi đến bảy giờ rưỡi là lúc bố về, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau. Hứa Càng ngồi trên ghế sa-lông trước ti vi, Hứa Đình Chương vừa mở cửa bước vào, nhóc con liền đem điều khiển ti vi mạnh mẽ nện xuống sàn nhà, để nó vỡ thành một đống linh kiện nhỏ. Trên bảy mươi tấc LCD hiện đại đang chiếu phim hoạt hình mà Hứa Đình Chương ghét nhất.

Hứa Đình Chương đang cởi giày ở cửa trước, nghe thấy rõ tiếng điều khiển bị đập xuống đất. Hắn biết đứa con trai đang khıêυ khí©h mình, chỉ cười lạnh. "Hứa Càng, con ăn no rửng mỡ à? Đập điều khiển làm cái gì?" Hắn xỏ vào đôi dép đi trong nhà, chậm rãi bước đến trước TV. Màn hình đang chiếu hình ảnh hai con thỏ đang khiêu vũ.

Hứa Càng ngã trái ngã phải, lăn lộn trên sô pha, ôm gối, nhìn chằm chằm không chớp mắt, "Người ta sợ ai đó tranh TV, vì thế nên mới đập nó."

Hứa Đình Chương gật gù như hiểu rõ. Hắn bỗng nhiên thở dài. "Con làm như thế thật là thừa thãi, điều khiển từ xa ăn nhằm gì, nếu có bản lĩnh thì lấy TV mà đập," hắn châm biếm nói, rồi ngồi xổm xuống, lục lọi một lúc trong ngăn kéo ở kệ TV, lấy ra một cây kéo, không chỉ cắt dây cáp, còn cắt phăng cả dây điện. Màn hình TV tắt ngóm.

Hứa Càng ngáp một cái. "Tốt quá, lại có thể mua một cái mới."

"Con có tiền con liền đi mua đi," Hứa Đình Chương nói. Hắn cũng tiến đến bên sô pha, ngồi phịch xuống, rót cho mình một ly nước, nhìn quanh phòng khách tùm la tùm lum. "Bảo mẫu đâu?"

Nghe thấy hắn hỏi, Hứa Càng bày ra một bộ dạng giật mình phản ứng. Nhóc con trợn to mắt. "Ủa? Không phải ở trên giường của ai đó sao?"

Hứa Đình Chương hơi nhíu lông mày. "Con nói cái gì đấy? Bố hỏi con cô ấy đâu?"

Hứa Càng lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm, nằm trên ghế sa lông, lăn lăn thân thể. "Không biết a. Mới sáng ra đã nhìn thấy có người cởi truồng ở trên giường của ai đó. Người ta tưởng là kẻ trộm, liền đi ngang qua tiện tay tạt cho một gáo nước sôi rồi. Sau đó người kia liền nhảy dựng lên, lúc người ta về nhà thì đã không thấy tăm hơi. Ai đó cứ yên tâm đi, người ta đã nói với cố nội rồi. Ông cố chắc chắn sẽ đi xử lý."

Đôi mắt Hứa Đình Chương từ từ lạnh đi. "Hứa Càng, con làm như thế có phải là quá phận quá đáng không?" hắn nói, ngửa đầu uống cạn ly nước.

Hứa Càng bò dậy, ngồi cạnh bên người Hứa Đình Chương, nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ. "Người ta không thấy mình quá đáng một chút nào. Người ta cảm thấy ai đó mới là người quá đáng ý. Để trong đó càng đồi càng bẩn."

Hắn nắm chặt ly thủy tinh. Tiếng rạn nứt vang lên. "Hứa Càng, từ lúc bố đem con về đây ở, con đều là muốn đối đối đầu với bố. Bố rất bẩn thì chắc mẹ con không bẩn, đúng không?"

Hứa Càng càng càng như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt. "Ông đừng so sánh chuyện mẹ tôi. Chí ít là mẹ đang theo đuổi tình yêu của chính mình. Ông thì sao? Ông có chút yêu thương mấy người đàn bà này sao? Từ người mẫu đến bảo mẫu? Ông căn bản là chưa bao giờ yêu ai cả. Bẩn muốn chết!"

"Nói cho cùng con chính là hận bố không yêu mẹ con đúng không?" Hứa Đình Chương nhẹ nhàng cười. Hắn nhìn kỹ Hứa Càng, âm điệu ngậm lấy chút ít kiềm chế, "Hứa Càng, con thử suy nghĩ lại xem, mẹ con cũng không yêu ba, hiểu chưa? Hai chúng ta căn bản không liên quan gì đến chuyện tình yêu! Mà bố cùng những cô gái kia thế nào cũng thật sự không liên quan gì tới con!"

Hứa Càng giận cứng họng, đứng phát dậy trên salông, nhái theo giọng điệu của hắn, "Ôi, nói cho cùng ông chính là cảm thấy tôi vướng bận. Vậy thì ông liền tìm một chỗ cho tôi rời ra ngoài không phải là tốt hơn sao! Tôi không cần ông chăm sóc!"

Kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, Hứa Đình Chương, đây là con trai của mày, không thể động thủ. Hắn nỗ lực thuyết phục chính mình, rồi sau đó cũng đứng lên, đè vai Hứa Càng lại, khóe miệng lộ ra một ý cười vặn vẹo. "Bố không phải là không muốn làm như thế, Hứa Càng, con là con trai của bố," hắn nói, đưa tay sờ lên khuôn mặt của con trai, đầu ngón tay men theo ngũ quan tương tự giữa hắn và đứa trẻ, như đồng tình mà lập lại, "Con là con trai của ba, Hứa Càng."

Hứa Càng hất tay hắn đi, ôm lấy gối, sắc bén nói, "Tôi vô cùng dư thừa đối với ông, đúng không? Bởi vì tôi là con trai của ông, ông không có lựa chọn, đúng không?" Trogn mắt tên tiểu quỷ này đầy kín gai, thân thể cũng ngưng tụ khí tức đầy phòng bị, con mắt đỏ ngầu, dường như chịu chút oan ức.

Hứa Đình Chương hơi run. Hắn muốn vuốt nhẹ mái tóc của Hứa Càng, lại không nghĩ rằng chính mình lại vì đứa nhóc này mà mềm lòng, thế là sự hiền lành hiếm thấy kia lại biến mất. Xưa nay không ai dám đối xử như thế với hắn. Hắn không nhịn được tính khí, cũng bắt đầu cùng đứa nhóc trừng mắt nhìn nhau, chuẩn bị nổi lên trận lôi đình nhưng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

"Đợi đấy, ba sẽ tính sổ với con sau," hắn ném lại câu nói này, nổi giận đùng đùng bước ra mở cửa. Hắn vừa mở cửa lớn, đầu tiên là khó hiểu, đối với Cao Lâm mà hỏi, "Lâm, sao lại đến đây?"

Cao Lâm tươi cười hớn hở. "Đưa bình cứu hỏa đến cho cậu."

Hứa Đình Chương càng thêm khó hiểu. Hắn chợt chú ý tới người đàn ông đứng sau Cao Lâm, tức thời đem lông mày nhíu lên, lướt mắt đánh giá người này từ đầu đến chân. "Thật trùng hợp, tôi vừa mới đuổi việc bảo mẫu thì cậu liền tìm được người thay thế? Nhưng sao lại là một người quê mùa như thế? Lại còn là nam nữa?"