Chương 3: Tối đến vì Hứa Càng

"Tôi đến đây không phải vì tiền," Lục Kiến Huy bình tĩnh đáp.

Cao Lâm không quá tin tưởng anh, cười hỏi, "Vậy anh đến tìm gặp hắn vì lý do gì đây?" Không vì tiền, người đàn ông này cũng không thể là vô tri vô giác đến cửa thân nhân.

Câu trả lời của Lục Kiến Huy làm thay đổi tất thảy ý nghĩ của Cao Lâm. Anh trầm tĩnh, không một gợn sóng, nói, "Tôi đến vì Hứa Càng."

Cao Lâm khẽ ngẩng đầu, đăm chiêu nhìn lên trời, tiếp theo nhìn phía Lục Kiến Huy, dùng giọng điệu “nghĩ-không-thông”, hỏi, "Anh không phải nghĩ đến việc tranh chấp quyền giám hộ của Tiểu Càng chứ?" Chính cậu cũng bật cười, dùng chìa khoá xoa xoa thái dương.

"Điều này có thể sao? Không thể giao Tiểu Càng cho anh được."

Lục Kiến Huy hạ quyết tâm, một nét cười trên mặt đều không có, bởi vì anh cảm thấy vấn đề của Hứa Càng không cho phép một ý cười nào cả. Anh cực kỳ trịnh trọng nhìn kỹ Cao Lâm, mãi đến khi đối phương thu lại nụ cười, mới lấy ra phong thư của cháu ngoại mình. "Cái này tiên sinh có thể đọc," anh nhẹ nhàng nói.

Cao Lâm nhìn lướt qua tờ giấy, khẽ thở dài.

"Cao tiên sinh, Tiểu Càng chỉ mới có sáu tuổi, cứ như thế, cháu bé sẽ nảy sinh nhiều vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi cũng không phải là trách cứ các người, chỉ là mấy người không có ai hiểu được cách chăm sóc cho bé, vì lẽ đó xin tiên sinh giúp đỡ tôi. Tiểu Càng cần tôi ở bên cạnh."

Cao Lâm đọc hàng chữ thứ nhất của bức thu, đã nhận ra nét chữ của Hứa Càng, đồng thời cũng lập tức tỉnh táo lại. Cậu chưa từng thấy Hứa Càng xưng hô như thế với ai. Đứa bé cứng đầu ương bướng kia lại gọi người đàn ông này một tiếng “cậu” một cách ngọt ngào. Chính cậu đây còn chưa bao giờ được Hứa Càng gọi như thế.

Lục Kiến Huy nói hết ý, liền yên tĩnh chờ đối phương trả lời. Đáy lòng anh có hai, ba phần thấp thỏm, phát hiện Cao Lâm vẻ mặt càng lúc càng nghiêm nghị thì chính mình cũng càng lúc càng chắc chắn.

Cao Lâm xem xong lá thư, một lần nữa gấp gọn lại hoàn nguyên chủ. "Lục tiên sinh, tôi có thể biết danh tính của anh không?"

Lục Kiến Huy lấy ra thẻ căn cước, dùng hai hai đưa tới. "Lục Kiến Huy."

Cao Lâm nhận lấy thẻ căn cước, chỉ là đơn giản nhìn họ tên cùng ảnh chụp, rồi sau đó liền thay đổi xưng hô thêm phần lễ phép, mang theo chút xấu hổ, "Lục tiên sinh, tôi rất xin lỗi. Tôi biết Tiểu Càng có chút vấn đề, cũng biết cháu bé cùng Đình Chương không hợp, nhưng tôi không biết sự tình lại nghiêm trọng đến mức này."

"Không sao, tôi biết mọi người rất bận. Chăm sóc Tiểu Càng, sẽ làm lỡ công việc của mọi người." Lục Kiến Huy từ tốn nói, chỉ là trong lời nói ẩn giấu vài phần khiển trách, khiến Cao Lâm có không ít xấu hổ.

Vừa vặn đến lúc tan tầm, cậu vừa quay đầu lại nhìn thấy người người lần lượt bước ra từ phía cửa lớn, không muốn hai người thu hút sự chú ý của người khác, liền chỉ một quán cà phê không xa. "Nơi này không tiện, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện," rồi một tay nắm lấy cánh tay của Lục Kiến Huy, tay kia nhấc lên cái túi vải sờn cũ của anh, hướng về phía quán cà phê mà chạy.

Lục Kiến Huy muốn dãy tay mình ra, nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là bị cậu kéo đi.

Hai người vừa đi khỏi, hai cảnh vệ gác cửa đều ngạc nhiên, trố mắt nhìn nhau. Dựa theo thái độ ân cần của Cao Lâm, người kia lẽ nào là có lai lịch lớn? Hai người đều hoảng sợ hết mức.

Cao Lâm tiến vào quán cà phê, kéo Lục Kiến Huy đến một góc tối yên lặng. Chỗ này bày trí rất tao nhã, sắc thái ôn nhu, còn có nhạc công biểu diễn một khúc dương cầm êm ái. Hai người ngồi đối diện nhau. Cao Lâm tùy tiện gọi đồ uống, thân thiện hỏi Lục Kiến Huy, "Anh Kiến Huy, nếu anh không lấy làm phiền, tôi rất ít khi nghe về anh. Anh trước đây đã tới đây sao?"

Lục Kiến Huy do dự, đem hai tay đặt lên bàn, theo thói quen cúi đầu, suy nghĩ một hồi. "Đại khái là một năm trước, Thanh Nghiên có mang Tiểu Càng về nhà một lần."

Cao Lâm cố nhớ lại, "Ừ, là có là có. Có thể cô ấy không nói là về nhà."

Lục Kiến Huy không nhịn được mà cười khổ. "Em ấy có Tiểu Càng bên cạnh nên chắc không nói." Đây là tính cách của em gái mình.

"Đúng đấy đúng đấy, tôi chưa bao giờ nghe thấy Tiểu Càng nhắc đến anh. Ha ha, chắc cũng có khả năng đề cập tới, nhưng là do tôi không chú ý." Cao Lâm cũng hơi ngạc nhiên, cười ha hả.

"Nhưng mà, hóa ra Tiểu Càng lại thích anh đến thế."

Lục Kiến Huy thực sự không cười nổi. Mười ngón tay anh nắm lấy nhau, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giọng điệu có phần cầu khẩn, "Cao tiên sinh, tuy rằng hai cậu cháu tiếp xúc với nhau không có nhiều, nhưng tôi rất yêu quý Tiểu Càng. Cháu bé hi vọng tôi đến đem nó mang đi."

Cao Lâm không chút do dự mà phản bác, "Không thể được. Tiểu Càng là cháu trai nhà họ Hứa. Đình Chương cậu ấy-"

Nhưng lại bị câu nói của Lục Kiến Huy đánh gãy, "Tôi biết, tôi không muốn mang cháu bé đi."

Cao Lâm ngẩn ra. Tiếng đàn dương cầm cũng bỗng nhiên tắt lịm. Cậu hướng về bên kia liếc một cái, lại quay đầu lại hỏi Lục Kiến Huy, "Vậy ý của anh là sao?"

Lục Kiến Huy lặng yên, xoa xoa ngón tay, phảng phất là đang chuẩn bị tâm lý. Cuối cùng, anh mở miệng, chậm rãi nói, "Quan hệ giữa Tiểu Càng và bố của bé rất không tốt. Nhưng tôi không muốn đem cháu đến một nơi rừng núi hẻo lánh mà sinh sống. Ở trong thành phố lớn càng có lợi cho sự trưởng thành của cháu."

Cao Lâm nghe nửa hiểu nửa không. Cậu trừng mắt nhìn, cũng thoáng cúi người, dựa vào mép bàn. "Cho nên?"

Lục Kiến Huy ngẩng đầu, trên mặt tuy lộ ra một chút tự ti, nhưng kiên định nói, "Tôi muốn ở lại chỗ này, chăm sóc Tiểu Càng."

Cao Lâm dự tính anh sẽ trả lời như vậy, trong nháy mắt cũng lặng yên. Nhân viên phục vụ bưng tới hai cốc nước trái cây, hai người đều không để ý. Tiếng đàn dương cầm lại vang lên. Cao Lâm trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Cậu dựa vào lưng ghế, hướng tầm mắt qua chỗ khác, nhìn thấy một bé trai ngồi gần đó.

Cao Lâm lo lắng Lục Kiến Huy có ý đồ khác, cũng hoài nghi sự hữu dụng của anh. Cậu không xác định được, nên định cất lời từ chối. Nhưng cậu liên tưởng đến Hứa Càng, nghĩ đến việc Hứa Càng viết thư. Hoạt bát, hiếu động, vui vẻ như một mặt trời nhỏ nên là biểu hiện của đứa trẻ lên sáu này mới phải.

"Nếu như anh cảm thấy ở lại chỗ này sẽ tốt cho Tiểu Càng, vậy tôi sẽ có biện pháp để anh lưu lại, anh có chắc chắn không?" Cao Lâm nghiêm túc nói, đem một ly nước chanh đẩy tới trước mặt Lục Kiến Huy, động tác có phần uy hϊếp, như chĩa một khẩu súng.

Lục Kiến Huy nắm chặt ly nước chanh, nhìn thẳng vào hai mắt của Cao Lâm, lộ ra một nụ cười hiếm thấy. "Thanh Nghiên khi còn bé đều là do tôi chăm sóc. Tôi chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Càng."

Lời nói của anh toát ra sự trung thức, để Cao Lâm nhẹ nhàng cùng anh cạn ly. "Như vậy, chúng ta thương lượng một chút." Hai người trò chuyện trong quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ. Lục Kiến Huy làm Cao Lâm hoàn toàn tin tưởng anh. Mãi đến tận gần bảy giờ, Cao Lâm trở về gara của công ty để lấy xe, hai người mới cùng rời đi, hướng về nhà của Hứa Đình Chương.