Chương 27: Hứa Đình Chương nói lời đường mật

Hứa Đình Chương chậm rãi bước tới trước mặt anh, con ngươi lóe lên ý vị tìm tòi nghiên cứu, nghiêm nghị đánh giá anh. "Anh lén lén lút lút làm cái gì?"

Lục Kiến Huy lạnh toát sống lưng. Anh vốn là đang định đóng cửa phòng, hiện tại nửa người liền trốn sau cửa, tay phải nắm chặt tay nắm, bất tri bất giác mà táy máy xoay chuyển. Anh không dám nghĩ tới việc nếu vật kia lại nhét vào giữa hai chân sẽ đau đớn như thế nào.

Hai người giằng co một lát, có thể là Hứa Đình Chương bỗng nhiên có chút thương tiếc, đưa tay khẽ vuốt gò má của anh, ngữ điệu mềm nhũn, "Anh có phải là khó chịu?"

Hắn ôn nhu kéo Lục Kiến Huy vào trong lòng, say đắm hôn môi anh, bắt đầu nói những lời đầu độc người, "Xin lỗi, tôi đối với anh không đủ dịu dàng. Lần đầu tiên của anh tôi nên cố gắng nhẹ nhàng một chút, kết quả tôi lại quá tay, không tự chủ được. Sau này chắc chắn sẽ không như thế nữa. Anh đừng giận tôi, nhé? Có được không?" Trí nhớ của hắn khẳng định là có hạn, trước mắt nói những lời êm tai, vừa rồi còn sai người đi rửa chén.

Lục Kiến Huy trong lòng có không ít cay đắng. Anh không nghĩ ở nơi này còn khổ hơn trong thôn. Ở quê, người song tính nếu như bị phân phối cho một người, tuy ở ngoài mỹ miều gọi là hầu hạ chồng, nhưng đại đa số là ở trên giường dùng thân thể để hầu hạ, việc nội trợ cũng không cần động tay tới. Mặc dù là thầy giáo của anh rơi vào kết cục như vậy, từ sáng đến tối mang cái mông trần bò tới bò lui dưới khố mấy người bọn họ, cũng chưa từng thấy bọn họ bắt thầy sửa qua một bộ y phục, đến cho bé con bú sữa cũng không cần.

Mà anh hiện tại thì… Ngày hôm qua không hiểu ra sao liền bị chiếm đoạt, không ngày không đêm bị thao như thế nhiều lần, thứ giữa hai chân đều sưng đến biến dạng, qυầи ɭóŧ ma sát một chút đều sẽ nhói đau, thậm chí ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người kia đều không tẩy rửa ra được, vừa rời khỏi giường đã phải làm cơm. Miệng anh đắng ngắt, không có sức lực để chỉ trích.

Hứa Đình Chương vuốt dọc sống lưng anh, từ từ hạ xuống mơn trớn cặp mông. Hắn cũng lắc đầu, giọng trầm đều mặc người khinh bạc, "Ngoan, bảo bối. Tôi sẽ thương anh sủng anh. Nào, cho tôi hôn một cái." Hứa Đình Chương ép buộc nâng mặt anh lên, ở môi của anh dùng sức hôn mấy cái. Lục Kiến Huy nhu thuận tựa ở trước ngực hắn. Lửa dục cùng hỏa khí bất mãn của hắn liền như vậy biến mất. Vật nhỏ trong l*иg dần dần làm nhũn tâm hắn, khiến hắn không khỏi hiện lên nét cười. "Tôi ra ngoài một chút. Anh cùng Hứa Càng ở nhà chờ tôi, không có chuyện gì cũng đừng chạy loạn khắp nơi, bên ngoài nhiều người xấu, biết không? Đừng mở cửa cho người lạ."

Lục Kiến Huy bị ép nhìn thẳng hai mắt hắn. Anh không thích Hứa Đình Chương căn dặn như vậy, muốn phản bác lại. Nhưng khi nhìn thấy sự cương quyết ở đáy mắt hắn, anh biết mình nói cũng chỉ tốn nước bọt, liền thuận theo gật gật đầu, trầm muộn nói, "Ừm, tôi không muốn đi ra ngoài vào buổi tối."

u yếm hôn lên tóc của anh, Hứa Đình Chương tựa trán hai người lại với nhau, nhẹ dụi dụi, nhu tình mật ý mà nói, "Bảo bối, anh sẽ đi mắng tiểu quỷ kia?"

Không cần hắn hỏi Lục Kiến Huy cũng sẽ làm. Anh lại gật đầu. "Được." Trên thực tế, anh nôn nóng muốn đi thăm Tiểu Càng.

Hứa Đình Chương thật muốn cảm tạ trời xanh. Hắn không kìm nén được nội tâm vui sướиɠ, hai tay nhấc bổng Lục Kiến Huy lên.

Anh cả kinh kêu thành tiếng, "Hứa tiên sinh, cậu đừng ôm tôi như thế, Tiểu Càng có thể nhìn thấy." Không còn đường sống, Hứa Đình Chương không chịu thả anh xuống. Hai người ở tại chỗ xoay chuyển vài vòng. Tiếp theo, hắn đẩy anh dựa vào tường, ở trong bóng tối cực kỳ nghiêm túc chăm chú nhìn anh, gương mặt lỗ rõ cấp thiết, khóe môi uốn cong, ánh mắt nhìn người tràn đây yêu thương nhưng lại lại không nói lời nào.

"Hứa tiên sinh..." Lục Kiến Huy cảm thấy sợ hãi. Anh bị vây nhốt trong vòng tay của Hứa Đình Chương, chỉ biết cúi thấp mặt, hốt hoảng tránh né ánh mắt nóng bỏng của đối phương.

Một lát sau, anh nghe thấy Hứa Đình Chương nhẹ giọng quở trách, "Bảo bối, gọi tên của tôi." Hắn rất muốn nghe tên của chính mình được phát ra từ miệng của anh.

Ngón tay Lục Kiến Huy khẽ run. Anh chỉ dám nhìn chằm chằm cúc áo của Hứa Đình Chương, trong lòng rối như tơ vò, mấy lần muốn trốn vào trong phòng nhưng Hứa Đình Chương một mực không chịu thả. Hắn dửng dưng nói, "Anh không gọi cũng được, chúng ta cứ đứng như thế này, một lúc nữa Hứa Càng đi ngang qua, nhìn thấy chúng ta như vậy, anh làm sao mà giải thích đây? Bảo với nhóc là người cậu yêu quý của nhóc giờ là mẹ kế? Không biết là nhóc con sẽ nghĩ thế nào, là anh không chịu được cô đơn mà bò lên giường tôi... Hay là vì tôi không chịu được dụ dỗ mà thao anh?"

Đề tài này không chút nghi ngờ làm tổn thương Lục Kiến Huy. Anh càng cúi đầu thấp hơn, vẻ ủ rũ không nói lên được bao phủ anh, nỗi sợ việc bị phát hiện bởi Hứa Càng áp đảo tất cả. Anh mấp máy môi, nước mắt lưng tròng, liên tục thử mấy lần mới phát ra một tiếng kêu thấp hèn, "Đình, Đình Chương..."

Vẻ mặt của anh vô cùng đáng thương, Hứa Đình Chương hơi động lòng, đột nhiên đem anh ôm chặt ở trong l*иg ngực, điên cuồng hôn môi. Lục Kiến Huy không có cách nào thoát khỏi con dã thú này, chỉ có thể cố né tránh nụ hôn đầy tính chiếm dục kia, lúng túng nói, "Hứa tiên sinh, đừng hôn, đừng hôn tôi có được không, không nên để cho Tiểu Càng nhìn thấy."

Môi lưỡi Hứa Đình Chương liếʍ ướt nhẹp mặt anh. Trong lúc tuyệt vọng, điện thoại của Hứa Đình Chương đột ngột đổ chuông.

"Hứa tiên sinh, điện thoại, điện thoại, có việc gấp," anh vội vã nhỏ giọng nhắc nhở, dùng tay nắm lấy cổ áo của chính mình, không cho hắn hôn xuống thấp hơn nữa.

Hứa Đình Chương bất mãn trừng anh, xùy xùy nói, "Khỏi, có chuyện gì gấp hơn việc của hai ta?" Nhưng hắn cũng dừng lại, thả lỏng vòng tay, móc ra di động, liếc mắt lên màn hình rồi trả lời cuộc gọi. "Thúc cái gì mà thúc, tao đang kẹt xe, đến thì sẽ gọi cho mày."

Không cần biết người này là ai, Lục Kiến Huy đều cảm ơn anh ta. Anh thở phào nhẹ nhõm, không chút biến sắc thoát ra khỏi vòng tay của Hứa Đình Chương, lui về trong phòng, lặng lẽ đóng cửa. Hứa Đình Chương vẫn cùng người kia nói chuyện, thoáng nhìn thấy cánh cửa đóng chặt thì nổi cơn giận. Hắn cũng không quấn quít lấy anh nữa, đổi giầy xong liền rời đi. Lục Kiến Huy vểnh tai lên nghe ngóng, mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến anh mới an tâm.