Chương 26: Bị con trai phá đám, côn ŧᏂịŧ trướng đến phát đau

Giữa lúc Lục Kiến Huy sắp bị lôi vào phòng ngủ, lúc này, ở cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa lạch cạch. Tiếng động như sấm nổ giữa trời nắng, cánh cửa kia chầm chậm mở ra. Hai người nhất thời cứng đờ, trao nhau ánh mắt đầy kinh ngạc, một giây sau liền rất ăn ý mà tách ra, một người chọn đứng bên bàn ăn, một người ngồi ngay ngắn trên ghế. Căn hộ này chỉ có ba người có chìa khóa, không cần đoán cũng biết người đến là ai.

Bọn họ vừa che đậy sự việc cho thỏa đáng, Hứa Càng liền đeo cặp sách bước vào. Vẻ mặt của nhóc con rất khó nhìn, vừa vào trong nhà liền trừng mắt, xoay một vòng, nhìn thấy bên cạnh bàn ăn là Lục Kiến Huy. "Cậu, con về rồi," nhóc con nói, không cao hứng một chút nào nhưng chẳng qua là không dám tức giận với cậu.

Lục Kiến Huy bận rộn dùng ống tay áo lau lau nước mắt trên má, gắng gượng nở nụ cười. "Ừ, Tiểu Càng, con ăn cơm chưa?" anh ôn nhu hỏi, ngầm liếc mắt nhìn Hứa Đình Chương, ánh mắt mang theo chút kinh hoàng.

Hứa Đình Chương dùng hết sức bình sinh mà đi tới, mượn cạnh bàn ăn để che đi túp lều trong quần hắn. Chỗ ấy thực sự cứng đến phát đau.

Hứa Càng không nhìn ra hai người bọn họ có gì lạ. Nhóc con không phải là chậm chạp không hiểu biểu cảm trên mặt Lục Kiến Huy, mà là nhóc đến tuổi này chỉ quan tâm được chính mình. Nhóc đổi dép, cởi xuống cặp xách trên vai, nở một nụ cười như mếu đối với Lục Kiến Huy. "Con ăn ở nhà ông nội rồi ạ."

Hứa Càng con kéo theo cặp sách đi vào phòng ăn, lập tức trợn mắt giận dữ nhìn Hứa Đình Chương, thẳng thắn chất vấn hắn, "Điện thoại di động của ông tại sao lại tắt máy? Một cuộc gọi đều không nghe!" giọng điệu có phần ác liệt.

Cũng may là nhóc con đột nhiên xuất hiện, Hứa Đình Chương không kịp chuẩn bị gì cả. Hắn theo bản năng mà hơi chột dạ, sợ con trai biết được chuyện vừa xảy ra. Vì lẽ đó nên hắn không tính toán quá nhiều, chỉ có thể nói dối "Không có gì, pin điện thoại của bố bị hỏng."

Hứa Càng lập tức kéo dài khuôn mặt nhỏ. "Tôi gọi mười lần đều không nghe, là bởi vì điện thoại di động bị ném hỏng? Ông ở nhà mà điện thoại bàn cũng không nghe!" trong lời nói đều lộ ra oán khí. Nhóc nặng nề đem cặp sách vứt lên ghế, hai tay chống nạnh, trong mắt nhảy lên hai ngọn lửa nhỏ.

Nhìn thấy nhóc con giương nanh múa vuốt, Hứa Đình Chương kiềm nén lửa dục ở bụng dưới, ép buộc chính mình nhìn thẳng vào mặt con trai. Hắn quát lên "Thái độ nói chuyện với người lớn thế hả? Một câu vâng dạ cũng không có! Bố còn không nhớ lần cuối cùng con gọi một tiếng “bố” là lúc nào!"

Hứa Càng ngửa đầu cố ý cười to, một giây sau vẻ mặt lại căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi mà nói "Hừ, tôi là sinh ra từ một hòn đá, tại sao phải gọi ông là bố. Không gọi đấy." Nhóc con nói xong không thỏa mãn, lại nhếch miệng cười, bổ sung một câu "Không gọi, chính là muốn ông tức chết."

Trước đây hai người cũng từng có cãi vã nhưng câu nói như thế này là quá phận. Hứa Đình Chương đang muốn phát hỏa, bỗng nhiên nghĩ lại, từ lời nói cứng rắn của đứa bé nghe được một chút bi tâm. Hắn nghiêm mặt, nhớ tới biệt thự lớn kia có bao nhiêu họ hàng, hoài nghi hỏi, "Hứa Càng, con làm sao vậy? Con tức giận vì có chuyện gì xảy ra ở nhà ông nội à?"

Hắn nhìn kỹ Hứa Càng, khóe miệng mím chặt hơi buông xuống một chút. Con trai của hắn không phải là người dễ bị bắt nạt.

Hứa Càng quay mặt không nhìn hắn, quật cường khịt khịt mũi. Nhóc con không thương tâm, tuyệt đối không để người lấy chuyện nhóc bị mẹ vứt bỏ ra khıêυ khí©h mình.

Lục Kiến Huy quan sát hai cha con. Hứa Đình Chương khống chế tính tình, nói "Nói đi, là ai trêu chọc con, để con chỉ ở một buổi tối liền chạy về đây? Bố cho con hả giận." Hắn có thừa biện pháp khiến người khác phải trả giá.

Chẳng qua Hứa Càng không phải là loại trẻ con hay mách lẻo. Lòng dạ của nhóc con tự cao tự kiêu, mở miệng cũng suýt nữa làm Hứa Đình Chương tức điên. "Như thế là quan tâm tôi à? Tôi còn tưởng rằng ông đưa tôi đến đấy rồi thì ít nhất cũng sẽ có người tới đón tôi."

Hứa Đình Chương phản ứng cực kỳ ẩn nhẫn. Hắn nắm đôi đũa còn dính vài hạt cơm đã khô cứng, liếc mắt lạnh lùng nhìn Hứa Càng. Hắn dùng sức mà nghiến chặt răng, thật giống là như nhai nuối lại tức giận, lời nói cũng bởi vậy mà không rõ ràng, "Có phải là con đá*..."

(*) Hình Hứa Đình Chương muốn nói là tè dầm á,mình cùng không hiểu lắm.

Trực giác của Lục Kiến Huy cảm thấy hắn muốn nói chữ rất bất nhã, anh liền lớn tiếng cắt ngang "Câm miệng, không cho phép cậu ăn nói thô tục trước mặt trẻ con!"

Hứa Đình Chương liếc mắt nhìn anh. Hắn đẩy vài sợi tóc ra khỏi trán, có chút thiên nộ dùng đôi đũa chỉ Lục Kiến Huy, uy hϊếp nói, "Không liên quan gì tới anh. Anh tốt nhất là ngoan ngoãn đi lau dọn nhà bếp, sau đó ở yên trong phòng cho tôi." Không cho anh ta đứng đó mà dùng cái mông lẳиɠ ɭơ để câu dẫn, làm hắn phân tâm.

Hứa Càng khổ sở nhìn cậu của mình bị sai khiến như một người giúp việc, so với chính mình bị bắt nạt còn tức giận hơn. Nhóc con như muốn phát điên, hét lên "Ông không được có cái thái độ đó! Cậu không phải là người giúp việc, cậu là người thân của tôi, nhưng không dính dáng đến em rể đã ly hôn như ông. Cậu ấy không cần nhìn cái mặt xấu xa của ông!"

Hứa Đình Chương sinh khí muốn đập đồ vật, trong tay hắn vừa vặn nắm đôi đũa. Hắn không chút nghĩ ngợi liền ném nó xuống bàn, nện ra một lỗ hổng trên bát sứ. "Bố đang hỏi con trước. Con trước tiên nhìn chính thái độ của mình đi! Còn nữa, cái gì gọi là anh ta không có quan hệ gì với bố! Con biết cái gì, quan hệ giữa bố và anh ta con biết cái đếch gì. Mười năm sau con mới hiểu rõ!" hắn lớn tiếng, nói năng kích động đến độ văng ra mấy chấm nước bọt. Anh ta vừa mới lên giường với hắn, lại bị người nói là không có quan hệ, làm hắn nổi giận đùng đùng,

Nhưng Hứa Càng lại không có khả năng sợ hãi. Nhóc con hướng về phía mặt đất, gắt một cái,

"Ông biết cái gì mà nói!"

"Không cần lớn tiếng... Không cần lớn tiếng..." Lục Kiến Huy mấy lần cố chen vào giữa hai người để giảng hòa, bất đắc dĩ đều không thành công. Anh đã chờ lại chờ, hai người bọn họ cứ thế cao giọng cãi nhau. Thật sự là rất ồn ào. Anh nhìn đèn chùm trên trần nhà, đột nhiên cảm thấy thật bất lực. Trong tủ lạnh còn có mấy quả cam sành, có thể đem ra làm dịu lửa giận của hai cha con. Tâm tư anh dần dần hướng về phía nhà bếp, thấy quang cảnh yên tĩnh không giống với xung quanh. Cuối cùng, anh quyết định muốn đi rửa cam, lặng lẽ đứng dậy thu thập bát đũa, im lặng không lên tiếng đi vào nhà bếp.

Anh hết sức chăm chú dọn dẹp trong bếp, không lưu tâm động tĩnh bên ngoài cũng không suy nghĩ gì. Anh không biết mình muốn cái gì ngoại trừ việc làm sao có thể giảm bớt đau nhức trên thân thể. Qua hơn nửa giờ đồng hồ, anh làm xong hết thảy mọi việc, nhẹ nhàng khép lại cửa tủ đựng bát, lau tay vào tạp dề. Vừa quay người lại, anh phát hiện trong phòng ăn không còn một bóng người.

Bọn họ không biết đã dừng cãi vã từ khi nào. Cửa phòng Hứa Càng đóng chặt, cửa phòng Hứa Đình Chương thì lại hé mở. Hắn đang cài cúc áo sơ mi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đầy sương tuyết. Lục Kiến Huy do dự chốc lát, không biết nói gì, chỉ biết vuốt vuốt tóc trong bối rối. Hứa Đình Chương phỏng chừng là muốn ra ngoài, anh không cần thiết đi làm mồi cho cọp. Anh âm thầm suy nghĩ, đối với Hứa Càng có chút cảm kích cùng áy náy, xoay gót chân, chuẩn bị lén lút lưu về phòng của mình.

Hứa Đình Chương ra khỏi phòng liền nhìn thấy bóng lưng của Lục Kiến Huy. Vầng trán của hắn ngưng lại không ít phẫn nộ, một quyền nện ở ván cửa, lạnh lùng ra lệnh "Đứng lại."

Lục Kiến Huy phân vân không biết nên nghe lời hay là chạy trốn. Hai ý nghĩ xung đột trong đầu. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đờ ra, rồi chầm chậm xoay người, cúi đầu không nói lời nào, ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu non.