Chương 42-1: Trứng màu

Tề Khả Tâm sớm đã mặc cái váy hoa mỹ nhất của bản thân, đứng ở sảnh lớn chờ Cổ Hoài Bích đến, rõ ràng còn chưa xác định người được chọn đảm nhận vị hôn thê là ai, cô đã ảo tượng ở trong đầu về tương lai bản thân và Cổ Hoài Bích được mọi người chúc phúc trong hôn lễ.

Chỉ là đợi nửa ngày, Cổ Hoài Bích vẫn không tới, gia chủ Tề gia cũng chờ đến hốt hoảng, nhanh chóng chạy đi hỏi quản gia sao vẫn chưa đón tiếp Cổ tiên sinh.

Quản gia vẻ mặt mộng bức, đem việc gặp Tề Mục ở bờ biển nói ra.

Gia chủ giận tím mặt: “Nghịch tử! Nghịch tử!”

Tề Khả Tâm ở một bên giống như rất lo lắng, nhưng trong lòng lại thập phần cao hứng, đệ đệ sắp phải bị mắng.

Tới lúc trời gần tối, Tề Mục mới dẫn Cổ Hoài Bích đi vào sảnh chính.

Gia chủ không rảnh lo giải quyết ập Tề Mục, trước tiên a dua nịnh hót Cổ Hoài Bích một phen, sau đó mới hỏi hắn muốn tuyển ai làm vị hôn thê.

Cổ Hoài Bích tự nhiên chọn Tề Mục, Tề Khả Tâm kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt, nhưng lòng tự trọng nói cho cô không thể lập tức chất vấn Cổ Hoài Bích.

Thế là hôn ước cứ định ra như thế, Cổ Hoài Bích trước khi đi nói một tháng sau sẽ cưới Tề Mục qua đó.

Chị em hai người cùng nhau lên lầu, bốn bề vắng lặng, Tề Khả Tâm cuối cùng kiềm chế không được, gằn giọng hỏi: “Cổ tiên sinh sao lại chọn mày!”

Tề Mục nhíu mày, không ai nói qua giọng của nữ nhân này rất chói tai sao? Cậu tiến lại bên tai chị của mình, ngôn ngữ tràn ngập ác ý: “ Lúc chị dặm phấn thơm lên mặt, tỉ mỉ lựa chọn váy áo, em và Cố tiên sinh đã hẹn hò với nhau trong rừng cây.”

“Mày ——”

“Mày cái gì mà mày?” Tề Mục kéo ra khoảng cách, đứng trước cửa phòng của chính mình: “Cổ tiên sinh thật vừa lòng với cơ thể của em đó, hắn nói chít chít của em thực đáng yêu, hắn còn dùng đôi tay vuốt ve em…… Nơi đó ~”

Sắc mặt Tề Khả Tâm càng ngày càng kém, Tề Mục sao có thể ghê tởm như thế? Bất quá cô cũng có ưu thế, đang lúc cô muốn mở miệng, Tề Mục giống như đoán được cô muốn nói cái gì.

“Chị không phải là muốn nói chị là nữ nhân có thể sinh con, điểm này đi?” Tề Mục cười cười: “Tỷ tỷ, chị đã quên sao? Em cũng có thể sinh nha!”

----------------

Đây là trà xanh sống dai, sống dài nhất trong truyện này. À mà thế giới này thường xưng ta-ngươi, nhưng Mị thấy xưng mày-tao, chị-em trong trường hợp trên đã cực kì. Mặc cho "chị" có tức, nói ra từ mày-tao, thì cậu vẫn ung dung bình thản xưng chị-em nhẹ nhàng :>>>>