Chương 2: Gặp lại

“Đi đi, không tiễn.” Mục Lan vươn tay chụp lấy cửa phòng khách ở biệt thự, không chút khách sáo nhốt Tào Vũ đã dìu hắn về ở ngoài cửa, sau đó xoay người lảo đảo bước vào phòng ngủ ở tầng một, tiến thẳng tới nhà vệ sinh.

Hơi cồn chi phối đại não hắn, cứ thế hồn nhiên không nhận ra rằng lúc ấy bản thân mình đã vào nhầm phòng.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hắn với người bên trong bốn mắt đối diện nhau.

Một người đàn ông cao lớn một chân đặt lên nắp bồn cầu, chân còn lại đứng thẳng trên nền đất, áo tắm bị vén lên, hai chân trắng nõn tuỳ tiện đập vào mắt Mục Lan, ngoài cái thứ to lớn với kích cỡ đặc biệt ưu việt dưới háng ra còn có một lỗ bướm nho nhỏ vốn không nên tồn tại.

Tễ Nham đang rút băng vệ sinh từ trong âʍ đa͙σ ra.

Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt bị anh vuốt lêи đỉиɦ đầu, toàn bộ ngũ quan tinh tế sắc sảo đều lộ ra. Gương mặt Tễ Nham rất đẹp, nhưng lại mang một cỗ lạnh lùng không muốn người khác lại gần, ánh mắt cũng không có cảm xúc dồi dào dồn dập, tựa như một bức tượng băng điêu khắc xinh đẹp tuyệt vời. Mặc dù bị Mục Lan đột nhiên không biết từ đâu chui ra thấy được nơi tư mật kia, anh cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua hắn, sau đó cúi đầu mặt không đổi sắc tiếp tục rút băng ra.

Đối phương rõ ràng kiên quyết làm lơ hắn. Mục Lan bị cồn hun não, choáng váng tới nỗi mềm cả chân, không thể không dựa vào cửa phòng lắc lắc đầu. Một khắc ấy phảng phất như trở lại phòng ngủ thời cấp ba, cũng ở vị trí và tư thế tương tự, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tễ Nham lấy băng vệ sinh ra, rửa sạch tay. Ánh mắt Mục Lan di chuyển theo bóng dáng anh.

“Nôn đi.” Hắn nghe thấy người kia nói vậy.

Mục Lan cũng không cố chống đỡ nửa, lập tức xông lên ôm lấy bồn cầu. Hắn nôn vô cùng khổ sở, các đốt ngón tay bám vào thành bồn rửa tay dùng sức dần trở nên trắng bệch, tư thế kia chỉ hận không thể nôn hết tim gan phèo phổi ra. Thế nhưng tối nay vốn dĩ hắn chẳng ăn cái gì, nôn ra chỉ toàn là rượu.

Mãi cho tới khi không còn nôn ra được thứ gì nữa, bên cạnh mới loạt soạt đưa tới mấy tờ giấy vệ sinh. Mục Lan không chút khách sáo nhận lấy.

“Sao anh còn chưa đi?” Hắn lẩm bẩm, vồ cùng hợp tình hợp lý, như thể nơi này là địa bàn của hắn, còn đối phương mới là vị khách không mời mà tới đột nhiên xông vào. Người nọ không để ý đến hắn.

Tiếp đó bên kia lại đưa tới một cốc nước.

Mục Lan dùng nó súc miệng vài lần, trong lúc ấy vẻ mặt vẫn như đang quanh quẩn trong trạng thái đi vào cõi thần tiên. Cốc nước đã cạn, hắn đang định đặt nó lên bệ, trước mắt bỗng hoa lên, sau đó ngã người về phía sau mà không hề báo trước.

Lại là người bên kia kịp thời duỗi tay ra vững vàng đỡ lấy hắn.

Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn nổ vang bên tai Mục Lan, lập tức khiến hắn ù tai, hắn che hai tai lại dựa vào l*иg ngực rộng lớn của Tễ Nham, mồ hôi lạnh chợt túa ra sau sống lưng, trước mắt lại bắt đầu xuất hiện bóng chồng. Tuy rằng nhíu mày rất sâu, nhưng vẻ mặt của Mục Lan còn tính là khá bình tĩnh.

“. . . . . Sao anh vẫn chưa đi?” Hắn hỏi lại một lần nữa.

Tễ Nham nhìn hắn một cái, không nói gì, chờ cho cơn chóng mặt của hắn giảm bớt, sau đó một tay ôm lấy eo hắn, một tay xuyên qua đầu gối hắn ôm hắn ra ngoài đặt lên giường. Mục Lan đang ngẩn người, lại thấy đối phương lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra ném cho hắn.

Chẳng nói năng gì, lúc này anh đi thật.

Mục Lan nhìn bộ áo ngủ quần ngủ cùng cỡ, bĩu môi.

Ban đêm cửa sổ không đóng, hắn nghe thấy tiếng sóng biển cùng vơi tiếng gió đêm, khoảng gần hai giờ đồng hồ mới ngủ được. Ngủ không yên, nhưng lại hiếm thấy mơ một giấc mơ. Tuy nó ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, nhưng bác sĩ đã nói nằm mơ là dấu hiệu tốt, cho thấy những ảo giác ban ngày đều ra đi vào giấc mơ.

Mục Lan mơ thấy mình trở về buổi khai giảng lớp mười một, vị trí ở hàng phía trước chỗ hắn ngồi là của học sinh mới chuyển trường tới. Đó là một nam sinh có mái tóc dài ngang lưng, đuôi tóc mềm mượt vừa vặn lướt qua đầu vai. Đồng phục cấp ba rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn ta dáng dấp eo lưng thẳng tắp của đối phương.

Mục Lan thổi thổi lên mái tóc dài của thiếu niên ấy, quả nhiên đối phương xoay người lại, trên gương mặt xinh đẹp phi giới tính là một đôi mắt lạnh lẽo mang theo sương giá, vừa lạnh vừa đẹp. Phàm là người có mắt nhìn đều biết được người này tuyệt đối không dễ chọc.

Nhưng mắt Mục Lan để trên trán, bản tính không coi ai ra gì khảm sâu vào xương cốt, hắn lại thích gặm loại xương cứng như thế này, nhìn đối phương với một ánh mắt khıêυ khí©h. Thiếu niên nọ cau mày, mắt không thấy tâm không phiền, lập tức xoay người trở về.

Người nọ chính là Tễ Nham, một thiếu niên 17-18 tuổi, vóc người đúng chuẩn đang phát triển, dù gầy cũng không đến nỗi gầy trơ xương. Mục Lan có thể thản nhiên nhận định rằng, nếu anh mặc váy đi trên phố, không ai sẽ hoài nghi đây là một anh trai mặc đồ nữ.

Khi đó động lực đi học mỗi ngày của Mục nhị thiếu chính là ‘tan học’ và ‘trêu chọc Tễ Nham’.

Nhưng Tễ Nham từ khinh thường cho tới bây giờ cũng chỉ là bố thí cho hắn một cái liếc nhìn. Hai tuần sau khai giảng cũng mới chỉ nói với hắn ba câu: Ban đầu là “Cách xa tôi ra một chút”, sau đó là không chút khách sáo “Tránh ra”, và cuối cùng là dứt khoát không vui ra mặt “Cút”.

Đúng là một cái nút ba mối nối, mỗi lần xuất hiện là một lần Mục Lan tự đoán ra cấp bậc của mình.

Thế là hắn càng hăng hái hơn, vừa mới quay đầu đã xin ở ký túc xá trong trường, hiệu suất vô cùng cao hôm sau đã nhảy lên tầng trên đất ở của Tễ Nham. Thiếu gia cao quý mười sáu năm nay chưa từng ngủ trên cái ván giường nào cứng như cái ván giường này, nằm tới nỗi lưng đau eo mỏi, hối hận cả đêm. Nhưng sáng hôm sau khi nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Tễ Nham, hắn lập tức quẳng ý nghĩ hối hận khôn nguôi ấy ra sau đầu.

Thiếu niên đang đưa lưng về phó Mục Lan kéo khoá áo đồng phục, vài sợi tóc mềm mại còn quấn trên cổ áo, Mục Lan chống cằm nheo mắt nhìn một lúc, không nhịn được muốn vươn tay ra gạt xuống. Vừa mới động vào một chút, cổ tay hắn đã bị Tễ Nham mắt mọc sau gáy nắm lấy.

Nhìn qua người này có vẻ gầy, nhưng sức lực rất lớn, Mục Lan nhất thời không thoát ra được, sắc mặt lạnh xuống, vừa thấy đối phương xoay người đã vươn tay ra, bỗng chốc không kịp phòng tránh bị anh lôi ra khỏi giường!

Mục Lan hoảng sợ hít vào một hơi, non nửa thân trên nhoài ra không trung. Nếu không phải có một tay của Tễ Nham kịp thời chống lấy vai hắn, giờ phút này e rằng mặt hắn đã áp vào đất mẹ.

“Cậu, cậu tìm chết à!” Hắn tức giận, hai khớp hàm run run, giọng nói còn hơi khàn khàn.

Tễ Nham nắm lấy cổ áo ngủ của hắn, nghiêng mặt nhìn hắn, đuôi mắt tinh tế, Mục Lan mới phát giác ra khoảng cách giữ hai người bọn họ vô cùng gần, gần tới nỗi có thể ngửi được mùi kem đánh răng vị bạc hà của anh.

“Nếu lần sau còn đυ.ng vào tôi, sẽ không chỉ như vậy đâu.” Tễ Nham nâng nâng cằm, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập ý tứ cảnh cáo.

Dứt lời, Mục Lan không chút khách khí bị đẩy về.

Sau đó hắn bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Mục Lan cảm giác bản thân mình như bị dìm trong nước một lần rồi sau đó lại bị lôi ra nghiền nát, nửa người là mồ hôi lạnh nửa người đau đớn. Lúc này hắn đang dựa vào ngực ai đó, cả người mềm nhũn như liệt giường, cánh tay trên như bị buộc chặt.

“Đừng nhúc nhích.”

Nghe được giọng nói ấy, hắn đè xúc động muốn giãy giụa xuống, hai mắt khép hờ, mệt mỏi hỏi: “Tễ Nham?”

Đối phương không trả lời, rút nhiệt kế từ dưới cánh tay hắn ra, nói với một người khác hình như là bác sĩ đang ở trong phòng: “39°C.”



“Nhiệt độ quá cao, cứ tiêm một mũi hạ sốt trước đã.” Đối phương trả lời.

Đoạn đối thoại sau đó hắn không nghe rõ lắm, nhiệt độ tăng cao đốt cháy ý thức của hắn, hình ảnh trong tầm nhìn khách sạn dần dần bị hoà thành hình thái giằng xé gì đó, tựa như ánh nến bập bùng, hình ảnh quỷ mị đáng sợ vật vờ không dứt, Mục Lan nheo mắt, giật giật ngón tay, lặng lẽ siết chặt ga giường.

Lúc đang nửa tỉnh nửa mê bỗng dưng cảm giác được chăn bị xốc lên một góc, nửa đoạn cẳng chân vừa lộ ra ngoài, hắn chợt đá văng bàn tay đang duỗi lại gần, vùng vẫy như đang nổi điên.

“Đừng chạm vào tôi……” Hai mắt Mục Lan không có tiêu điểm, tinh thần vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, tựa như chim sợ cành cong, “Đừng nhìn tôi…… Cút đi, cút!”

Tễ Nham nhíu chặt mày, tuy chỉ trong một cái chớp mắt nhưng anh đã thấy được nửa thân dưới trần trụi của Mục Lan, cùng với những vết sẹo ngang dọc đan xen trên cẳng chân hắn. Anh ôm lấy Mục Lan, kéo cả người hắn lại ôm chặt vào lòng mình, đồng thời che kín hai đùi, nói với bác sĩ: “Ra ngoài chờ một lát trước nhé.”

Tiếng đóng cửa vang lên.

Hai tay Mục Lan ôm lấy chân, mặt vùi vào đầu gối, sau lưng dính sát vào ngực Tễ Nham. Tễ Nham có thể cảm nhận được sự run rẩy rõ ràng của đối phương, anh thử thăm dò dán sát vào bên tai Mục Lan, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đã đi rồi.”

Giọng nói trầm thấp, từ tính và lạnh lùng khiến người ta vô cùng an tâm.

Sau một hồi lâu, Mục Lan ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ.

“. . . . . Đi cả rồi?”

“Ừm.”

“Sao anh còn chưa đi?”

Câu này đã là lần thứ ba hắn nói trong tối ngày hôm nay. Hai lần trước Tễ Nham chưa trả lời, lần này anh nhéo cằm Mục Lan, ép hắn quay đầu lại đối trực diện với mình, nhìn vào mắt hắn hỏi lại: “Mục Lan, em muốn anh đi sao?”

Ánh mắt không có tiêu cự của Mục Lan dần dần tụ hợp lại, đáy mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo.

Rất lâu sau, hắn rũ mi, lắc lắc đầu.

Tễ Nham mím mím môi, cơ mặt căng chặt cả một đêm cuối cùng cũng dịu đi, tựa như băng tuyết tan chảy.

“Đưa qua đây, anh nhìn.”

Mục Lan nghe lời chậm rãi di chuyển nửa người trên qua. Tuy rằng cảm xúc không thay đổi lớn như ban nãy nhưng vẫn rũ mắt, vẻ mặt uể oải. Tễ Nham nhìn mặt hắn, trông có vẻ khá bình tĩnh, sau đó mới nhìn xuống phía dưới.

“Chân.”

Khoé miệng Mục Lan trề xuống, không tình nguyện một chút nào.

Tễ Nham cũng không vội, lấy chậu nước đặt trên tủ đầu giường xuống vắt khăn lông để hạ nhiệt độ vật lý cho hắn, lau qua cái cằm bị nhéo vài lần với mặt và cổ, Mục Lan thấy phiền, kéo tay anh ra, cuối cùng cũng chịu hạ mình rút hai cái đùi quý báu của mình ra.

Vết thương chủ yếu tập trung ở vùng da trên cẳng chân, đều là vết cào nhỏ linh tinh lặt vặt, phần lớn đã kết vảy. Mục Lan thấy Tễ Nham cúi đầu nhìn chằm chằm chân hắn nửa ngày không nói năng gì, không hiểu sau chợt thấy có chút chột dạ.

“Nhìn đủ chưa, mèo cào cả đấy!” Hắn vừa nói vừa định rút chân về, nhưng vừa mới co được một nửa liền bị nắm lấy cổ chân kéo về.

Một lần kéo này cũng khiến bàn chân lộ ra, Tễ Nham sửng sốt, ánh mắt lập tức thay đổi: “Chẳng phải vừa bảo cho em đi vệ sinh à?”

Trên lòng bàn chân rải rác những vết thương, nhìn có lẽ chỉ là tuỳ tiện rửa qua loa vài cái, da non hồng hồng mới mọc ra, cũng may không còn rỉ máu.

Mục Lan nghe vậy càng mông lung, nhưng nghĩ lại, có gì mà phải mông lung? Lần cuối cùng hai người bọn họ gặp nhau là hai tháng trước, ầm ĩ tan rã trong không vui, đã đề nghị chia tay vài lần! Tễ Nham là gì của hắn? Cái cái tư cách khỉ gì mà quản hắn!

Thế là Mục Lan vững dạ hơn: “Buồn tiểu, quên mất. Chẳng phải chỉ là bị thuỷ tinh cứa vài nhát thôi sao, đâu có đau —— ối, đờ mờ, Tễ Nham, đù má anh có tật xấu gì vậy, vốn dĩ đâu có đau, anh bôi thuốc làm gì hả, anh lấy thuốc tím ở đâu ra đấy???”

Tễ Nham mắt điếc tai ngơ, kiên quyết cầm tăm bông sát thuốc vào miệng vết thương trên lòng bàn chân hắn.

“Chẳng phải không đau sao?” Anh không ngẩng đầu lên.

Đúng vậy, chẳng phải không đau sao?

Lúc Mục Lan phát bệnh từng có không ít hành vi tự hại mình, dùng móng tay sắc nhọn vẽ vời lên chính da mình, nhảy từ tầng hai viện điều dưỡng Vân Sơn xuống, đi chân trần giẫm lên vụn thuỷ tinh rồi lăn lộn, khi làm những hành động ấy, hắn còn có thể không lộ ra chút cảm xúc nào.

Mỗi lần hắn đều cho rằng dây thần kinh cảm nhận đau đớn của hắn đã tê liệt.

Mà khi Tễ Nham lạnh mặt nâng gót chân hắn lên, cẩn thận từng li chạm vào những vết cứa nhỏ vụn ấy, thứ đồ chết tiệt kia lại chợt sống dậy.

Sao lại đau như thế chứ?

Đau đến nỗi hai mắt hắn chua xót, khoé mắt đỏ ửng tự khi nào.