Chương 7: Ngọn lửa lạnh băng

Edit: Hủ Ngốc

Chu Đĩnh đứng tại chỗ, ngây người nhìn "Giản Văn Minh" đi xa.

Mẹ Chu hỏi: "Giản Văn Minh, cái tên này nghe quen quen."

Tiểu Vương đứng sau bà định thần lại nói: "Là tên cực kỳ thích bám theo anh Chu để xào scandal đó bác."

Mẹ Chu "A" một tiếng như nhớ ra: "Thì ra là cậu ta."

Bà quay đầu nhìn Chu Đĩnh, vẻ mặt Chu Đĩnh lãnh đạm, không nói gì.

Mẹ Chu mới từ nước ngoài về, không rành mấy chuyện giải trí trong nước lắm, chỉ biết vài siêu sao nổi đình đám một thời, bà cũng nghe tên Giản Văn Minh vài lần, hình cũng thấy rồi, nghe nói Giản Văn Minh chẳng có gì hay ho, xem ảnh chụp, cũng chẳng mấy ấn tượng.

Hôm nay tận mắt thấy người thật, hơi khác so với những gì bà đã tưởng tượng.

Cậu ta đẹp hơn, mong manh hơn, tựa như một bông hoa trắng nho nhỏ lạnh lùng.

"Vậy ra cậu ta là Giản Văn Minh à." Mẹ Chu nói: "Lớn lên đẹp thật đấy. Mà cậu ta làm sao vậy?"

Chu Đĩnh lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Tiểu Vương nhanh chân đi trước một bước.

Trước khi đi, Khương Hồng cũng đã đặc biệt nhấn mạnh rằng Giản Văn Minh cũng đang ở Thịnh Quang Hoa Phủ, yêu cầu cậu phải cực kỳ cẩn thận.

Không biết chừng ở bãi đậu xe này còn có chó săn của công ty giải trí Ngải Mỹ đang chực chờ chụp ảnh đâu đây.

Cậu và Chu Đĩnh leo lên một chiếc xe khác, đi ra khỏi Thịnh Quang Hoa Phủ, Chu Đĩnh còn một sự kiện phải tham dự nên bọn họ ra thẳng sân bay.

Xe đi ra khỏi tầng hầm, Tiểu Vương ngoái đầu lại nhìn Chu Đĩnh, thấy Chu Đĩnh hé cửa kính ra một chút. Gió lạnh tạt vào, bộ dáng cấm dục thường ngày của Chu Đĩnh khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

Chắc do đυ.ng phải Giản Văn Minh, nên không vui đi.

Mất hứng.

Ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được.

Giản Văn Minh như nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, dù có đề phòng thế nào chăng nữa, cậu ta vẫn có thể chớp lấy thời cơ mà dính lấy Chu Đĩnh.

"Chẳng biết Giản Văn Minh bị gì nữa." Cậu nói.

Cậu có hơi mất kiên nhẫn.

Cậu nghe ngóng được tin đồn đảm bảo nghe xong sẽ hết giận. Cậu nghĩ nếu nói với Chu Đĩnh, biết đâu Chu Đĩnh sẽ vui vẻ một chút.

Cậu thận trọng liếc mắt nhìn Chu Đĩnh nói: "Hôm kia em nghe một chị trang điểm nói, có ông chủ nào đó để ý đến Giản Văn Minh, lại còn là Alpha nữa. Nhưng Giản Văn Minh không muốn, sau đó bị hành thảm lắm. Dáng vẻ hôm nay của cậu ta không biết có phải do ông chủ kia làm hay không, nhưng cực kỳ giống như mới tiếp nhận phản ứng mạnh."

Nếu một Alpha mạnh hơn một Alpha khác, tin tức tố sẽ công kích lẫn nhau, nên cậu ta mới bày ra dáng vẻ kia.

Nếu là thật thì loại này rất kinh khủng, nhưng lại giải tỏa phiền muộn, còn rất kí©ɧ ŧìиɧ.

Nhìn bộ dạng vừa rồi của Giản Văn Minh, thực sự cảm thấy hơi đáng thương.

Nói về Giản Văn Minh, cậu ta không hẳn hoàn toàn xấu, chuyện hay lăng xê không hoàn toàn là chủ ý của cậu ta, cả công ty giải trí Ngải Mỹ cũng nổi danh trong ngành là vũng bùn lầy, Giản Văn Minh mắc vào đó, e là cả đời này cũng không thể thoát khỏi.

Gã Tống Thanh của công ty giải trí Ngải Mỹ, có tiếng là nam nữ đều "chơi", Alpha hay Omega cũng không tha, trong giới đều đồn rằng chẳng có nghệ sĩ nào của công ty này là sạch sẽ hết. Cố Vân Tương năm đó mới vừa nổi tiếng thì bị đào ra bao nhiêu là phốt, cũng may nhan sắc có thừa, diễn xuất cực tốt mới ém được bê bối kia.

Nhưng Giản Văn Minh lại khác, ngoại trừ nhan sắc ra thì chẳng còn gì, tính nết lại không hợp với làng giải trí, cậu ta ra mắt hai năm, lại gây ra nhiều chuyện gà bay chó sủa.

Một Alpha xinh đẹp rực rỡ như vậy cũng bị dồn đến nước này. Vừa rồi cậu ta rơm rớm nước mắt, dáng vẻ thống khổ mà bất lực, khác xa với dáng vẻ tùy tiện ngày thường của cậu ta.

"Chỉ có thể trách cậu ta khờ khạo, ký với ai không ký, vớ ngay phải công ty giải trí Ngải Mỹ, ai mà chẳng biết công ty Ngải Mỹ thối nát có tiếng, chuyên đi dụ dỗ người, mời mọc bằng những lời ngon ngọt, hứa hẹn về những giải thưởng danh giá, lừa dối biết bao nhiêu người..."

"Cậu lo lái xe đi." Chu Đĩnh nhàn nhạt nói.

Tiểu Vương cười cười, cậu nhìn vào kính chắn gió: "Ơ, hình như mưa rồi."

Trời mưa, những hạt mưa đáp xuống tấm kính.

Vào đông mưa rất lạnh, người qua đường hối hả chạy đi trú mưa.

Chu Đĩnh vẫn không đóng cửa sổ lại, gió lạnh cùng hạt mưa tạt vào trong xe, rất lạnh.

Y nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế.

Kỳ thật, lúc đầu Chu Đĩnh không bài xích gì Giản Văn Minh.

Hơn nữa là ngược lại, cuộc gặp mặt lần đầu giữa y và Giản Văn Minh là do y bày mưu tính kế trước.

Bởi vì y thấy Giản Văn Minh trông rất giống một Omega y từng gặp ở nước Y khi còn nhỏ.

Khi đó y chỉ mới mười sáu tuổi, ở nước Y, theo chị họ tham gia hội thi violin giao lưu âm nhạc.

Hai người đến muộn, chị họ kéo y vội vã chạy lên, nhưng tại cầu thang xoắn ốc ngay trên hành lang, y bắt gặp một người thiếu niên cực kỳ tuấn tú đang bước xuống phía đối diện với hộp đàn trên lưng.

Người thiếu niên ấy mặc đồng phục học sinh nước Y, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, quần đen, giày thể thao xanh biển, trên cổ có đeo vòng bảo vệ chống cắn, hai tay đút túi quần, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ một cái, rồi đi ngang qua cả hai.

Ngay từ lúc đi ngang qua, Chu Đĩnh đã ngửi thấy mùi tin tức tố giống như là hoa hồng.

Là một Omega.

Rất lạnh lùng, mà cũng rất đẹp.

Y ngây ngốc đứng giữa bậc thềm, dõi theo bóng lưng người kia. Khí chất người đó rất lạnh lùng, nhưng hộp đàn màu vỏ quýt lại tỏa ra ánh sáng ấm áp, sưởi ấm trái tim y.

Một tiếng còi xe đưa y từ hồi tưởng về với thực tại, mưa đã lớn hơn một chút, nên y đóng cửa sổ, ngay lúc cửa sổ vửa đóng, y thấy "Giản Văn Minh" ngay ven đường.

Cậu ta mặc bộ quần áo rất mỏng, một mình lủi thủi trong màn mưa, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, giống như một đóa hồng trong cơn mưa lạnh lẽo.

Giản Văn Khê đi trên đường, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, một mình đi thẳng một hướng dọc theo vỉa hè, người đi đường không khỏi nhìn anh, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh bước vào mua một chiếc ô và một cái khẩu trang đen.

Anh không gọi taxi mà tản bộ trong mưa với một chiếc ô.

Điện thoại reo lên mấy lần, anh liếc nhìn, nhưng không bắt máy.

Là Lý Nhung gọi tới.

Anh cất điện thoại vào túi quần, đi về phía bờ sông.

Chuyện xảy ra vừa rồi rất nguy hiểm, nhưng đó lại là tình huống mà bất cứ khi nào anh cũng có thể gặp phải trong tương lai.

Mưa gió lạnh lẽo như vậy chính là môi trường sống từ bây giờ của anh.

Nhưng chính những hiểm nguy tiềm ẩn đó đã cho anh thấy được sự ghê tởm mà mình sắp phải đối mặt, khiến anh vững vàng và dứt khoát hơn, anh đứng ở vách đá ven bờ, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Rơi nào, rơi đi, cả người rơi thật nhanh, dùng cái chết đổi lấy một khoảnh khắc bay lượn thỏa thích.

Bây giờ Tần Tự Hành để ý anh, chuyện này với anh mà nói, đây có thể là một sự bảo vệ, ít nhất trong thời gian ngắn này, công ty sẽ không động chạm đến anh, cũng sẽ không có ai đánh chủ ý lên người anh.

Điều anh cần là phải sớm nổi tiếng, lớn mạnh đến mức từng cử động đều bị dân tình theo dõi, trở thành ngôi sao đỉnh lưu với ngàn vạn fan.

Lòng anh bỗng dâng lên một nỗi xúc động mãnh liệt, anh cũng không rõ mình xúc động vì điều gì.

Gió ven sông rất lạnh, nhưng anh không hề tránh né, chiếc ô trong tay anh hơi biến dạng vì gió to, anh vẫn đi dọc theo bờ sông, sự xúc động tràn đầy trong lòng, chỉ như vậy thì ác ý mới có thể vơi bớt đi, cuối cùng anh chỉ đơn giản là chạy đi. Anh chạy ngược chiều gió, chiếc ô đã vụt khỏi tay mà bay xa, những hạt mưa lạnh buốt tạt khắp đầu, phủ khắp mặt. Anh càng lúc càng tỉnh táo, người cũng phấn chấn hẳn.

Điện thoại trong túi anh bỗng dưng vang lên, anh mím môi lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn xuống, là Trần Duệ gọi cho anh.

"Đạo diễn Trần."

"Cậu đang ở đâu?" Trần Duệ nói: "Đến đài truyền hình ngay, mọi chuyện được giải quyết rồi."

Giản Văn Khê dừng lại, đối mặt với gió Bắc, mái tóc bị gió Bắc thổi rối bù, đối với người đã quen sống ở quốc gia nhiệt đới như anh mà nói, gió tháng mười một lạnh như dao cắt, nhưng gió này lại làm anh bốc hỏa, thiêu đốt anh thành một ngọn lửa lạnh băng.

Anh gật đầu nói: "Được."