Chương 11: Con mèo nhỏ bạo phát

"Đừng đặt ở trên người tôi, hiện tại cũng không giống như trước đây!" Mới trước đây ôm ôm ấp ấp một cái đương nhiên không có gì, chính là hiện tại..........

"Nguyên lai Ninh Ninh là sợ ngứa sao?" Lục Thiếu Hoàng ý xấu phát hiện khác thường của cậu, mở miệng nói, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều đỏ lên.

"Ai............ai sợ ngứa.........a.............." Đúng lúc này tay Lục Thiếu Hoàng cố ý ở trên eo cậu nhéo nhéo, Lục Tử Ninh không cẩn thận rêи ɾỉ một tiếng, thanh âm cũng không có quá lớn, không có khiến cho những người khác chú ý, nhưng mà hai anh em dựa vào gần như vậy có thể nghe rõ ràng.

Đúng lúc này, Lục Tử Ninh cảm giác được hai ma trảo trên người mình đồng thời biến mất, hơn nữa hai anh em đồng thời đều không lên tiếng nói chuyện, cậu cũng lười suy nghĩ vì cái gì bọn họ đột nhiên hành động quỷ dị như vậy, nhưng mà nghĩ tay của bọn họ rốt cuộc cũng rời khỏi mình.

Bởi vì không có quay đầu nhìn, Lục Tử Ninh cũng tự nhiên không có chú ý đến sắc mặt Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh có chút quái dị, càng không có nhìn thấy ánh mắt bọn họ trong lúc đó lóe ra dục hỏa, bằng không nhất định sẽ hoảng sợ.

"Đem điện thoại trả lại cho tôi."

"Ninh Ninh, đương nhiên có thể trả, trước nói cho chúng ta biết, hỗn đản 1 hỗn đản 2 là ai?"

Lời nói của Lục Thiếu Hoàng làm cho Lục Tử Ninh cả người chấn động, sắc mặt cũng trở nên có chút bối rối, quả nhiên vẫn bị hai người bọn họ phát hiện a.........cái này thảm......

"Cúi đầu làm gì?" Lục Thiếu Hoàng "Ôn nhu" mà đem mặt Lục Tử Ninh chuyển lại đối mặt với mình, còn lộ ra một cái tươi cười mê chết người. Rõ ràng là muốn né tránh, cũng không tự giác bị đôi mắt kia hấp dẫn, vừa nhìn thấy liền đỏ............

"Mặt Ninh Ninh như thế nào đỏ như vậy?" Thấy cậu nhìn anh mình lại đỏ mặt như vậy làm Lục Thiếu Linh có chút ghen tuông đối lỗ tai Lục Tử Ninh thổi khí.

"Các anh đừng dựa vào tôi gần như vậy." Ý thức được chính mình vừa mới thất thố, Lục Tử Ninh vội vàng đẩy ra hai người kia nhằm che dấu bối rối chính mình.

"Vậy em trước nói cho anh biết, "hỗn đản" kia là người nào a?" Lục Thiếu Hoàng như trước không buông tha, nhưng mà thời điểm vừa rồi nhìn thấy tiểu thúc thúc đỏ mặt thật đáng yêu cũng sắp kiên trì không được.

"Anh quản đó làm gì." Lục Tử Ninh chột dạ nói.

"Bị Ninh Ninh gọi là hỗn đản chúng ta thực thương tâm a." Lục Thiếu Linh lên tiếng.

"Các anh đã biết lại còn hỏi tôi. Các anh căn bản là không quan tâm đến tôi." Lục Tử Ninh tức giận lại đẩy ra hai người bọn họ, cậu cũng không biết chính mình như thế nào lại nói như vậy, tuy rằng trong lòng thật là nghĩ như vậy, nhưng mà Lục Tử Ninh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói ra, loại này cùng làm nũng giống nhau.

"Chúng ta như thế nào không có quan tâm em?" Mấy ngày tập huấn quân sự bọn họ chính là vẫn đều âm thầm nhìn tiểu thúc thúc của bọn họ a, từ nơi Dư Tuệ biết được cậu trước kia bởi vì thân thể nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng có trải qua tập huấn, sợ thân thể cậu sẽ không thoải mái cố ý mỗi ngày đều đến nhìn, chính là sợ cậu bị cái gì. Hôm nay bởi vì trường học có việc nên bọn họ không đi được.

"Nếu các anh có quan tâm tôi, như thế nào ở nước ngoài cũng không gọi điện về, thời điểm vừa trở vể cũng không có tìm đến tôi, tôi thấy các anh rõ ràng là không có nhớ tôi, còn có tôi đến nơi này, các anh cũng không có đến xem tôi, điện thoại cho đến bây giờ cũng không có gọi qua, nếu không phải tôi chính mình phát hiện, các anh còn tính toán đùa giỡn tôi, hai người các anh đều là hỗn đản, đại hỗn đản." Rốt cục nói qua........Suy nghĩ trong lòng nhiều năm của Lục Tử Ninh rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài.

Lục Tử Ninh chính mình cũng chưa ý thức được, ngữ khí của mình đã mang theo bao nhiêu nức nở, cực kì giống với một con mèo nhỏ đối với chính mình đã lâu chưa quan tâm đến mình mà làm nũng.

Lục Thiếu Linh cùng Lục Thiếu Hoàng cũng không có nghĩ đến Lục Tử Ninh đột nhiên kích động đến vậy, nhất thời đều là sửng sốt một chút, sau đó liền luống cuống tay chân. Không nghĩ đến tiểu thúc thúc bọn họ lại để ý như vậy, bất quá điều này cũng chứng mình, phân lượng của hai người bọn họ ở trong lòng tiểu thúc thúc cũng không nhỏ, hơn nữa cậu cũng chưa từng có quên qua hai người bọn họ.

"Ninh Ninh, thực xin lỗi, em đừng khóc a."

"Ai khóc?" Hai tên hỗn đản này, khi dễ chính mình, còn nghĩ mình khóc, cậu cũng không phải nữ sinh nũng nịu!

Hai người hận hiện tại không thể đem tiểu tử kia ôm đến thân một chút, nhưng mà sợ dọa đến tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ, càng sợ dọa làm cho đám sinh viên vây xem. Ở trong này nói chuyện cũng phải rất nhỏ, thực không nói lớn được, cho nên không để ý bây giờ còn lên lớp, hai anh em đặc biệt thông minh nhanh chóng lôi kéo Lục Tử Ninh bỏ chạy khỏi phòng học.

Không biết chạy bao lâu, cho đến khi đã muốn chạy thật xa, ba người mới ngừng lại, Lục Tử Ninh bị bọn không biết làm sao lôi kéo mà chạy, nhất thời vừa tức vừa giận.

"Các anh làm gì?!" Bọn họ nhất định phải trong một ngày làm nhiều chuyện "kinh người" sao? Cái này được lắm, chính mình dù có không muốn trở thành người được chú ý nhất trong ngành cũng không được.

"Ninh Ninh, thực xin lỗi." Hiện tại không phải trong lớp học, hai người nói chuyện cũng lớn tiếng hơn, không cần áp lực như vừa này.

Tuy rằng rất muốn giải thích bọn họ ở trước ngoài vì cái gì rất ít liên hệ với cậu, nhưng mà bây giờ không phải lúc, cho nên chỉ có thể gạt cậu trước, "Trở về không có tìm em là bởi vì mấy ngày nay phải xử lý chuyện của công ty ba ba, còn có công ty của chúng ta vừa mới khởi bước nên có điểm gấp gáp. Khi đó em lại đang học năm cuối, anh cùng Thiếu Linh cũng không dám quấy rầy em."

Về phần ở trường học vì cái gì không có tìm cậu, hai anh em này không thể không biết xấu hổ giải thích, vì quả thật có tâm tư, lúc đầu Lục Tử Ninh không có tới nhà mình làm hai anh em có chút nản lòng, suy nghĩ có phải hay không tiểu thúc thúc đã quên hai người bọn họ, chính là sau lại nghe nói cậu chạy đến học ở trường này, nhất thời đều hưng phấn, nghĩ phải "trừng phạt" tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ một chút bằng cách không đến xem cậu, mới chơi trò chơi này.