Chương 8.2: Một chút thịt vụn

Khắc Đổi mỉm cười, đem Bổn Đại đè trên tường, như ác ma kề sát bên tai nói nhỏ:

"Cậu quá mức chính trực rồi, không bằng sa đọa một lần phá vỡ ước thúc đi."

Vừa dứt lời, hắn xé rách quần áo của Bổn Đại một cách dã man, kéo cà vạt, kéo rách áo sơmi, dọc theo l*иg ngực rộng một đường mò xuống bên hông sờ sờ. Cởi bỏ thắt lưng, đem khóa quần mở rộng. Bàn tay mò vào dùng sức mạnh mẽ xoa bóp ở bên ngoài qυầи ɭóŧ của Bổn Đại.

"Cậu muốn làm cái gì!" Bổn Đại tức giận rống lên, sắc mặt tức đến đỏ bừng.

Khóe miệng của Khắc Đổi hơi cong lên, không nói gì, nhẹ nhàng áp chế Bổn Đại đang giãy giụa, đem hai tay hắn ấn chặt trên tường.

"Thành thật một chút." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Bổn Đại cực nhanh quay mặt đi, trên mặt một mảng đỏ ửng.

Ngô Minh Đông lúc này trên mặt cũng một mảng đỏ bừng, nhìn cơ thể cường kiện đang lõα ɭồ của Bổn Đại, không hiểu vì cái gì, hắn cảm giác cơ thể tựa hồ cũng đang trần trụi. Trong đầu không khống chế được mà liên tưởng, nếu Chu Thanh Duệ trở nên mạnh mẽ sẽ mang bộ dáng như thế nào? Ánh mắt ôn nhu của Chu Thanh Duệ nếu trở nên sắc bén, tựa hồ... có cảm giác thật gợi cảm.

"Dừng lại! Chúng ta đang ở bên ngoài." Tai nghe truyền đến âm thanh phản kháng của Bổn Đại.

"Đúng vậy, nếu cậu muốn người khác nhiền thấy, thì lớn tiếng kêu lên là được, tôi không ngại cho người ta xem đâu." Giọng nói của Khắc Đổi rất tà ác, rõ ràng chắc chắn rằng Bổn Đại trong hoàn cảnh này tuyệt đối sẽ không lớn tiếng kêu cứu.

"Cậu, tên khốn nạn này." Bổn Đại vô lực muốn từ bỏ phản kháng, lại trong nháy mắt lấy lại tinh thần tiếp tục giãy giụa. Nhưng trước sau đều không có cách nào tránh được sự áp chế của Khắc Đổi đeo kính.

Nếu là hắn, liệu có thể tránh được áp chế của Thanh Duệ không, Ngô Minh Đông nhịn không được nghĩ như vậy. Thanh Duệ nhìn qua thật tinh tế, nhưng khi trải qua những ngày đại học được hắn rèn luyện, tố chất cơ thể cũng tương đương cũng không khác biệt, sức lực, hẳn cũng không kém hắn đi, bị cậu ấy dùng tư thế này đè trên tường. Có lẽ, hắn cũng giãy không thoát. Trong lúc hoảng hốt, Ngô Minh Đông tựa hồ đem hắn và Thanh Duệ vào trò chơi.

Thanh Duệ cách một lớp qυầи ɭóŧ ôn nhu âu yếm dươиɠ ѵậŧ của Minh Đông, nơi đó rất nhanh bắt đầu nóng lên, cương cứng.

"Ưʍ... Bỏ... Tay..." Minh Đông không thể khống chế mà phát ra tiếng nức nở.

Thanh Duệ không nhanh không chậm xoa bóp hai viên tinh hoàn mềm mại, ngón tay thon dài phác họa hình dạng dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ cương cứng rất nhanh làm cho qυầи ɭóŧ căng lên, hiện rõ ràng hình dạng.

Thanh Duệ khẽ cười. Cách lớp qυầи ɭóŧ thành thạo vuốt dươиɠ ѵậŧ hắn.

"Buông ra... Tớ... Tớ nói cậu mau dừng tay!" Minh Đông khó chịu vặn vẹo vòng eo. Muốn thoát khỏi bàn tay trắng nón kia.

"Thế nhưng, cơ thể cậu tựa hồ lại không nói như vậy nha." Thanh Duệ một bên ở bên tai hắn lẩm bẩm, một bên ngậm lấy vành tai đỏ bừng. Hưởng thụ cảm giác giòn giòn mà vành tai mang lại, nhẹ nhàng cắn xuống.

Ngô Minh Đông dùng sức quay đầu, ý đồ tránh né môi của Thanh Duệ, nhưng anh lại dọc theo cổ một đường liếʍ cắn xuống.

Minh Đông cắn chặt môi dưới, liều mạng muốn quay mặt đi, nhưng càng chống cự lại càng kiệt sức.

"Thành thật một chút, đem cơ thể cậu triệt để giao cho tớ." Giọng nói của Thanh Duệ lần nữa lại vang bên tai.

"Câm miệng! Không được... Sờ xuống nữa." Minh Đông tận lực nói hung ác một chút, nhưng giọng mãi lại mang theo tia run rẩy, thật sự không nhìn ra chút khí phách nào.