Chương 7

Chu Thanh Duệ nhìn tờ giấy mỉm cười, ăn khuya qua loa đơn giản. Sau đó, sử dụng tốc độ nhanh nhất đi tắm, rồi lên giường nằm. Trong đầu niệm, Ngô Minh Đông, Ngô Minh Đông...

Lại là một màn sương mù trắng xóa. Bất quá, lần này Chu Thanh Duệ đã biết rõ, trong cảnh mơ của Ngô Minh Đông cách đó kjoong xa có một cánh cửa.

Có chút cấp bách vội vàng bước về phía trước, trong lòng anh tràn đầy kích động vì sắp thổ lộ tình cảm với Ngô Minh Đông.

Vặn cửa ra, trong nháy mắt sương mù xung quanh liền tan đi, cánh cửa cũng biến mất không thấy đâu, xung quanh là một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt. Rừng cây cũng không phải là quá rậm rạp, trong rừng có một con đường uốn lượn để đi qua. Không chút do dự, Chu Thanh Duệ lựa chọn cho anh một phương hướng để đi tiếp, trong tiềm thức của chính mình anh tựa hồ đã biết Ngô Minh Đông ở hướng đó. Đi không đến năm phút, phía trước liền truyền đến tiếng nói của một nam một nữ. Chu Thanh Duệ thả chậm bước chân, lặng lẽ trốn sau một thân cây nhìn phía trước.

"Quan gia~~"

Một cô gái chỉ khoác tấm lụa mỏng trên người, đưa lưng về phía hướng của Chu Thanh Duệ, đang cùng một binh lính nói chuyện.

Mà tên kia một thân mặc chiến giáp màu xanh đen, và đó chính là người anh muốn tìm Ngô Minh Đông. Mặt Chu Thanh Duệ có chút hắc tuyến, hôm nay quay phim cổ trang sao, chẳng lễ mình phải giả thư sinh sao? Tâm niệm của anh vừa động, trên người quần áo liền thay đổi thành một thân trường sam trắng như tuyết.

"Ách, vị cô nương này..." Ngô Minh Đông giống như có chút xấu hổ, bởi vì cô gái có dáng người quyến rũ cứ dán sát vào người hắn. Khiến hắn không thể tránh né.

"Quan gia nếu cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp." Cô gái dựa càng ngày càng gần, cặρ √υ" đầy đặn cơ hồ dán vào người Ngô Minh Đông, làm Chu Thanh Duệ bốc hỏa một trận.

Ngô Minh Đông tựa hồ muốn chạy rồi nhưng không biết xuống tay thế nào, quần áo trên người cô gái không nhiều lắm, hơn phân nửa da thịt đã lộ ra ngoài. Tùy ý đυ.ng chạm vào làn da của một cô gái chính là vô cùng không ổn.

"Chẳng lẽ quan gia ghét bỏ tướng mạo của tiểu nữ sao?" Cô gái hơi ngẩng mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp của mình.

Cô gái kia vừa ngẩng đầu khiến gương mặt lộ ra, Chu Thanh Duệ nhịn không được mà khóe mắt run rẩy, Ngô Minh Đông cậu rốt cuộc là đã làm cái gì, tự nhiên lại nằm mơ thấy Sora Aoi, tưởng đang diễn phim sεメ sao.

"Quan gia..." mắt thấy cô gái kia càng dán càng gần, môt đỏ nhẹ nhàng chu ra, sắp dán lên môi của Ngô Minh Đông, Chu Thanh Duệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dựa vào cái gì, ở trong mơ hắn còn muốn thược về cô gái khác. Đột nhiên vọt ra, một tay đẩy cô gái kia ra, gào lên một tiếng:

"Cậu ấy là của tôi!"

Nói xong, không để ý đến biểu tình ngơ ngác, hôn lên đôi môi dày mà anh đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

Không để anh tinh tế thưởng thức, một sức mạnh lớn kéo anh ra khỏi giấc mơ của Ngô Minh Đông.

Chu Thanh Duệ vừa mở mắt ra, cách vách liền truyền đến tiếng hét to của Ngô Minh Đông. Vội vội vàng vàng mặc cái áo ngủ vào, mở cửa, liền thấy Ngô Minh Đông ngồi trên giường với vẻ mặt khϊếp sợ. Anh liền nhớ đến chuyện vừa rồi anh đã cưỡng hôn hắn, thật cẩn thận nói:

"Cậu không sao chứ?"

Ngô Minh Đông trong vô thức quay đầu, nhìn anh. Sau đó, mặt từ từ trở nên đỏ ửng, thoạt nhìn giống như máu của cả cơ thể đều tụ lại trên mặt.

"Mặt cậu rất đỏ..." Chu Thanh Duệ nhìn Ngô Minh Đông miệng lẩm bẩm nói.

Ngô Minh Đônh lập tức quay mặt đi, có chút hoảng loạn nói:

"Không có việc gì... Tớ không sao... Hơn nửa đêm rồi còn có thẻ xảy ra chuyện gì chứ... Cậu mau đi ngủ đi. Tớ... Tớ cũng ngủ." Nói xong, lập tức ngã xuống gối.

Chu Thanh Duệ nhìn Ngô Minh Đông biết không nên tiếp tục chủ đề này, mà chính anh cũng chột dạ liền dứt khoát rời đi, trở về vẫn luôn lưu luyến dư vị của nụ hôn kia, làm một giấc đến khi trời sáng.

Thời điểm Chu Thanh Duệ tỉnh dậy vào buổi sáng, Ngô Minh Đông đã dậy rồi, chắc là đêm qua ngủ không ngon, đôi mắt hơi hồng, thấy anh liền thập phần xấu hổ, chưa nói được vài câu đã vội vàng rời đi.

Suốt một ngày, tâm trạng của Chu Thanh Duệ rất tốt, so vơi ngày hôm qua thật là khác nhau một trời một vực. Nụ cười mê người luôn treo trên mặt, khiến cho những người ái mộ anh trong công ty lại tăng rồi.

Thẳng đến khi gần tan tầm, Chu Thanh Duệ mới nhớ tới, hôm qua anh lại quên thông báo. Buổi tối sau khi về nhà, gặp được Ngô Minh Đông, theo phản xạ lại nhớ tới cảm giác mềm mại, nhịn không được lại bắt đầu ngây ngô cười.

Ngô Minh Đông khó hiểu nhìn Chu Thanh Duệ từ lúc tan làm đến bây giờ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nghĩ cả trăm lần cũng không ra.

"Rất vui sao?" Ngô Minh Đông nghi hoặc hỏi.

"Ừm." Chu Thanh tiếp tục ngây ngô cười.

"Có chuyện gì mà cậu vui vậy?" Hỏi tiếp.

"Không nói cho cậu đâu, hắc hắc..." đôi mắt đảo quanh, chính là không muốn nói.

"...Thì thôi, tớ buổi tối phải đi làm nhiệm vụ, không trở về đâu." Vỗ vỗ bả vai của Chu Thanh Duệ, Ngô Minh đông cầm lấy áo khoác rời khỏi nhà, để lại Chu Thanh Duệ tiếp tục dựa vào dư vị của nụ hôn kia mà ngủ một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, lòng ngập tràn vui mừng, mong chờ buổi tối để thổ lộ lại nhận được một tin nhắn:

Tớ đi làm nhiệm vụ, một tuần sau mới trở về.

Minh Đông.

Chu Thanh Duệ hậm hực, Ngô Minh Đông bên tổ truy quét tệ nạn, làm gì có nhiệm vụ gì mà phải đi cả một tuần, rõ ràng là đang trốn tránh anh, chỉ là một cái hôn đã khiến hắn chấn động đên vậy sao? Hay là ngày thường sinh hoạt với nhau, trong lúc vô tình để lộ cái gì rồi sao? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thể nghĩ ra đã có chuyện gì khiến cho Ngô Minh Đông bị dọa thành như vậy.

Mà lúc này Ngô Minh Đông đang chui vào phòng trực ban của cảnh sát.

"Cảm ơn, tiểu Vương." Vỗ vỗ vai người trực ban hôm nay Vương Tiêu, đồng thời mang theo một gương với nụ cười tươi.

"Không sao, khách khí cái gì, nhà em cũng bị ngập nước, nếu không xử lý kịp thời thì sàn nhà sẽ hỏng mất, vẫn là nên xử lý càng sớm càng tốt." Tiểu Vương cười hì hì nói.

"Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên đành phải ở chỗ này rúc ở chỗ này vài ngày rồi." Một bên cười ha ha, một bên Ngô Minh Đông chột dạ trong lòng liền đem áo khoác của mình trải lên chiếc giường đơn.

"Được rồi, em đi ra ngoài trực ban. Này, anh cầm chiếc PSP chơi đi cho đỡ chán." Tiểu Vương đưa một chiếc PSP màu trắng qua, sau đó đi ra ngoài.

Ngô Minh Đông nằm ngửa trên giường, trong đầu hơi hỗn loạn, buổi tối hôm trước trong giấc mơ cảm xúc của hắn có chút không ổn định. Hắn luôn biết Chu Thanh Duệ là một người xinh đẹp, cũng biết cậu ấy có chút thích con trai, hắn cũng không nghĩ đến bản thân lại có khuynh hướng này. Nói thẳng ra, hắn thật sự bị dọa, cũng không phải là trong mơ Chu Thanh Duệ cưỡng hôn hắn, mà hắn lại đối với nụ hôn kia nhớ mãi không quên.

Cho nên hôm sau thời điểm thấy Chu Thanh Duệ, thấy gương mặt xinh đẹp của Chu Thanh Duệ, hắn theo phản xạ nhớ đến nụ hôn kia, thật là xấu hổ muốn chết, vì thế nên hiện tại hắn chột dạ không dám về nhà.

"A, không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Ngủ!" Dùng sức đen tóc của hắn vò loạn, Ngô Minh Đông xốc chăn bông che kín từ đầu đến chân, dù sao bộ não hắn cũng không đủ dung lượng để suy nghĩ, thuận theo tự nhiên đi.