Chương 7: Sở thích lạ lùng

Dù mọi thứ đều hết sức đề phòng, Cảnh Hằng cuối cùng vẫn mắc mưu. Hôm nay vốn là hoa yến, Thành Dương Trưởng công chúa lại không tìm thấy trong núi Cam Tuyền, nói nếu vị tiểu thư nhà nào có thể tìm đến đầu tiên, hôm nay có thể ôm danh Hoa Vương. Để đề phòng gian lận, cung nhân người hầu bên người không được phép đi theo vào bên trong, người người ai cũng vui vẻ vào núi, cho nên Cảnh Hằng cũng phải đi vào.

Nơi này là hành cung của hoàng gia, thị vệ bao quanh núi, dù không có người đi theo cũng không có gì đáng ngại. Cảnh Hằng vốn là tưởng như vậy, mà xem nhẹ Quách Cửu Tử một lòng muốn hại nàng, đến mức trắng trợn không kiêng dè chút nào tới đáng sợ.

Tâm tư các tiểu thư quý tộc ở đây mỗi người một khác, ai cũng đều muốn đoạt được danh Hoa Vương, tự nhiên ít người sẽ kết bạn đồng hành. Bóng người gần đi vào hết trong núi, vì vậy Cảnh Hằng cứ thế bị lạc đàn, xung quanh vô cùng yên tĩnh, đây chính là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ người, nàng cứ thế bị người ta đẩy một cái ngã từ trên sườn núi xuống.

Cũng may địa thế nơi này tuy cao, nhưng phía dưới cỏ lại mọc dầy. Sau khi nàng lăn xuống coi như may mắn tránh được mấy khối đá lớn mới không bị thương nghiêm trọng. Nhìn mấy nhánh cây già mọc trên sườn núi, không thấy có bất kỳ bóng người nào, mọi thứ dường như chỉ là một bất ngờ.

Bên cạnh là mấy khối đá kỳ quái lởm chởm, nếu trước đó không may đầu nàng đυ.ng trúng thì...

"Đau."

Mới chỉ vừa thử đứng lên một chút, nàng liền đau tới nhăn mày. Chân trái tạm thời không thể đi được, nàng chỉ có thể ngồi trên mỏm đá nghỉ ngơi một chút. Nàng đối với Hoa Vương không có cảm giác gì, cũng không định đi vào sâu trong núi, cho nên trước khi đi vào, đã dặn dò người bên mình nếu trong vòng nửa giờ không thấy nàng ra ngoài, sẽ nhanh chóng đi tìm nàng, đề phòng sẽ xảy ra chuyện.

Trong rừng chim hót véo von, trong không khí tràn ngập hương cỏ nhàn nhạt, thoang thoảng, đang lúc ngồi tại nơi cỏ xanh, núi đá, Cảnh Hằng quả thực rất buồn chán nên tìm cách làm như thế nào để trở về trả thù người đã hại nàng, suy nghĩ một chút bỗng nhiên nở nụ cười, cảm thấy chính mình tính tình này có chút kỳ quái, đáng tiếc chuyện gì cũng đều không nhớ được.

Đợi đã lâu, trong rừng rốt cuộc cũng có tiếng vang, khôi giáp cùng tiếng vó ngựa chậm rãi đi tới, còn không phải là một con, càng ngày càng gần.

"Chuyện Thái tử tính toán, cũng không phải là không thể được, tên đại hán khí phách lớn như hắn làm sao có thể rơi vào tay của một nữ nhân, một khi đất kinh thành trở nên loạn lạc, chính là thời cơ... A, nghe nói Trường công tử sắp tới Trường An?"

"Vương huynh..."

Cảnh Hằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng rất nhanh nàng đã nghe âm thanh của Lưu Liệt, nhất thời ánh mắt chợt sáng lên.

"Liệt! Lưu Liệt!"

Cảnh Hằng bây giờ rất chật vật, bộ y phục bằng vải trơn khó thay bị cũng bẩn bởi dính bùn, cỏ, mảng xanh mảng vàng, chiếc vòng ngọc trên tay cũng gãy, một sợi tóc đen nhẹ nhàng buông xuống, hai mắt trong veo linh động, trắng đen rõ ràng, sau khi sống sót sau vụ tai nạn cũng cười sáng rỡ hơn không ít.

"Người mới vừa rồi là ai?"

Lưu Liệt quỳ một chân trên bãi cỏ, cởi đôi giày gấm của nàng ra, sắc mặt trầm xuống lạnh như băng, giống như tỏa ra sát ý, Cảnh Hằng trong lòng sợ hãi vội vàng nói mấy lời khác, nhằm phân tán sự chú ý của hắn.

"Ngu Hầu."

Ngu Hầu Vi Khúc, Cảnh Hằng đã có nghe nói qua, người này dụng binh như thần, nhiều lần chiến đấu cùng với Hung Nô Tác. Lúc đám quân phản loạn nổi dậy ở đất Hà Tây đất cũng đều do hắn trấn áp, trong tay nắm giữ binh quyền, Lưu Liệt thân là con trai của chư vương, lại dám cùng quân hầu cấu kết? Cảnh Hằng không dám nghĩ nữa.

Nhưng mà nàng cũng không tâm tư nào để nghĩ, bởi vì mới vừa Lưu Liệt còn nói xem qua chân nàng, đem tất của nàng cởi ra, cả người đều cảm thấy không đúng.

Giống cái gì chứ? Giống như một con sói đói ngồi ở chỗ này, sâu trong ánh mắt cũng tỏa lên ánh sáng xanh, thèm thuồng và hưng phấn...

"Ngươi, ngươi đừng sờ loạn."

Nhưng không kịp, bàn tay hắn lớn hơn đôi chân ngọc trắng nõn của nàng, thứ nắm trong tay quả thật non mềm, ngón chân trắng hồng, mắt cá chân mảnh khảnh, da thịt trơn nhẵn, Lưu Liệt vừa sờ vừa xoa, trong lòng lại nóng lên.

Hắn gật đầu cười khẽ, nâng chân nàng lên cẩn thận nhìn kĩ, giữa hai lông mày kiêu ngạo mang theo một chút tình ý dụ dỗ, hút hồn, nhìn như ôn nhu nhưng quả thực thứ ẩn bên trong khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi buông ra!" Bởi vì sợ hãi, trên gương mặt trắng nõn như tuyết hiện lên vẻ mặt khẩn trương, ửng đỏ trên trán mồ hôi lấm tấm xuất hiện.

Bỗng nhiên, hắn hôn lên bàn chân của nàng, hiện lên một dấu ấn nhàn nhạt, Cảnh Hằng không khỏi ngạc nhiên mở lớn miệng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, đem những sợi tóc xinh đẹp nơi gò má nàng hết sợi này tới sợi khác bay loạn.

Lưu liệt sờ chân nàng quyến luyến không thôi, sau khi xác định xương đùi không có vấn đề gì, sự biếи ŧɦái trong lòng dường như lại nổi lên nhộn nhạo hưng phấn, nhìn Cảnh Hằng bị dọa sợ, hắn cũng không chột dạ, ngón tay xoa xoa ngón chân của nàng.

"A Hằng, để cho ta hôn."

Hôn? Không, nói đúng hơn là ăn, là ngậm.

Hắn bóp mắt cá chân của nàng không cho phép nàng tránh thoát, ngón chân non mềm ở trong miệng của bị hắn tỉ mỉ liếʍ, nụ hôn mang theo chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua, hàm răng như không thỏa mãn khẽ cắn ngón chân nàng. Biết nàng rõ ràng xấu hổ, hắn cười vô cùng vui vẻ, cổ họng không kiêng dè nữa mà chuyển động.

Một hai cái... Cuối cùng ngay cả lòng bàn chân nàng cũng đặt ở trên miệng hắn, Cảnh Hằng rất xấu hổ, một mực nhắm chặt mắt lại, ép mình bỏ qua cơn ngứa ngáy khó chịu.

Không gian quá yên tĩnh, âm thanh hắn liếʍ láp chân nàng cũng có thể nghe rõ ràng. Hô hấp của hắn dần thở nên nặng nề, nàng cũng vì vậy có chút không tự kiềm chế được bắt đầu thở hổn hển.

Một hồi lâu sau hắn cũng không có ý định ngừng lại, giống như là được ăn tới nghiện, nếu không phải hôn sự của hai người đã định, trong lòng Cảnh Hằng ngay cả ý muốn gϊếŧ hắn cũng có, mặt đỏ nàng tới tới tận mang tai kinh hoàng uất ức nói: "Bẩn, đủ chưa!"

Làm sao có thể ăn đủ, Lưu Liệt liếʍ đôi môi mỏng đỏ thắm, càng biếи ŧɦái hơn trực tiếp đem chân của Cảnh Hằng đè ở dưới bụng mình.

"Ta cũng không cầu A Hằng ăn ta, A Hằng giúp ta xoa xoa là được, ừ ~" Âm cuối khẽ nâng cao hơn, run rẩy sảng khoái.

Vật ở vị trí chân nàng để đã nhô ra, vừa tựa như côn vừa tựa như rắn, dưới đầu gối đều là sự nóng bỏng nguy hiểm.

"Lưu Liệt, ngươi ngươi ngươi —— "