Chương 6: Hoa Yến Ở Cam Tuyền Cung

Trước bàn trang điểm, tấm gương ngọc bội quý hiếm cực lớn là vật phẩm tiến cống của Tây Vực, hiện lên khuôn mặt phù dung, hồng y nhẹ nhàng, ven ngọc bội khắc rất nhiều lá ngọc cành vàng, nếu khả năng điêu luyện càng sắc sảo, viên ngọc hồng bảo điểm xuyết nhụy hoa càng thêm đỏ thắm diễm lệ.

Nghe nói đây là chiếc gương Đặng hoàng hậu - mẫu thân nàng - sinh thời yêu thích nhất. Vào ngày Cảnh Hằng được sinh ra, cùng với nhiều lễ vật được mang vào, nàng vẫn luôn được đặt bên trong tẩm phòng của Trường Phương Viên. Thời điểm một tháng sau nàng xuất giá, vật này cũng là một trong số của hồi môn theo nàng

"Tiểu thư, xa giá đã chuẩn bị xong, mình đi được chưa?"

Cảnh Hằng quay lại trước gương, làn váy lụa uốn lượn như mây khói phiêu đãng, lượn lờ tuyệt mỹ. Hôm nay, Thành Dương Trưởng công chúa tổ chức hoa yến ở Cam Tuyền cung, mời tất cả quý nữ Trường An tới tham dự. Cảnh Hằng đương nhiên là một trong số những người được mời. Từ sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi phủ, lòng không khỏi có chút bất an.

Sau khi Cao Tổ băng hà, người cầm quyền ở Đại Hán chuyển sang Quách thái hậu. Bà lên nắm quyền cai trị vương triều, cũng như chư hầu vẫn nhộn nhịp vào triều. Tuyên đế từng vài lần sửa đổi nhưng không thành công, mấy năm gần đây càng buồn bực, chuyển sang Cam Tuyền cung trầm mê sắc đẹp, không hỏi triều chính. Bây giờ Quách thái hậu đột nhiên mắc bệnh, Hoàng đế mới trở về Vị Ương cung.

Mà Thành Dương Trưởng công chúa thân là nữ nhi ruột của Quách thái hậu, tính cách đã quen ương ngạnh tùy hứng. Hôm nay khó có được một lần mở tiệc ở Cam Tuyền cung, chỉ sợ vô cùng náo nhiệt.

Khi xa giá đến núi Cam Tuyền, đã có không ít quý nữ tới từ trước. Cảnh Hằng xốc rèm lên, nhìn thấy vài hán tử cao lớn, các quý nữ xuống khỏi xa giá, đi lên lầu cao. Mỗi một người đều tràn ngập ý cười. Nơi này chỉ ở sau Vị Ương của Đế Vương, có thể được mời vào cung, chính là một cơ hội vô cùng vinh quang.

Cảnh Hằng xuống xe, xa xa nghe thấy một hồi chuông ngọc từ xa đến gần, một chiếc xa giá màu vũ sức làm từ địch phất vững vàng dừng lại. Còn chưa thấy người trong đó đi ra, xung quanh nhóm quý nữ đều dừng bước chân, khe khẽ nói nhỏ.

Hôm nay theo Cảnh Hằng đi ra ngoài là nội phó, nội phó đi bên cạnh nàng, chỉ nhìn thoáng qua liền đối với Cảnh Hằng đang tò mò khe khẽ nói: "Là tiểu thư Võ An Hầu. Cô nương, cẩn thận đề phòng người này."

"Vì sao?"

Cảnh Hằng khó hiểu, đôi mắt đẹp trong suốt thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ từ địch phất thượng đi xuống, khoảng cách không xa, nàng ta một thân hoa lệ đẹp đẽ, dung mạo lệ chất thiên thành. Một nữ hầu đi theo sau bất cẩn, cứ thế dẫm lên làn váy nàng ta đang đi đầu. Nữ hầu hoảng loạn quỳ gối trên mặt đất, còn chưa kịp nói chuyện, nghênh diện trước mắt là một bạt tai.

Đánh người xong, trên mặt thiếu nữ hiện lên nét tàn nhẫn, không thèm quan tâm ánh mắt người ngoài, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực cao ngạo bước đi. Bỗng nhiên nàng ta lại thấy Cảnh Hằng đứng ở đây.

Nàng ta thế nhưng đi tới.

Cảnh Hằng ước chừng biết được nàng là ai, đích nữ Võ An Hầu, cháu gái của người bên Trường Nhạc cung, cũng là người mà Lưu Ninh ở trước mặt nàng nhắc qua rất nhiều lần, Quách Cửu Tư.

"A Cảnh cũng tới sao. Nghe nói ngươi đầu của ngươi bị bệnh, ngay cả phụ mẫu cũng không nhớ được. Chậc chậc, vậy người còn nhớ rõ việc bản thân bỏ huynh gả đệ chứ? Hẳn là nhớ rõ đi, chuyện nực cười như thế mà lâu không được nghe rồi. Mới mẻ như vậy, ngươi dù đầu có bệnh cũng nên nhớ rõ."

Nàng ta nói một hồi đều kẹp dao giấu kiếm* oán khí rất nặng. Cảnh Hằng nhớ không ra bản thân cùng nàng ta từng có gì không vừa mắt, nhưng hôn sự của nàng bản thân nàng sao có khả năng tự sửa đổi, để Quách Cửu Tư làm nhục như vậy.

*Ý chỉ lời nói không mang ý tốt.

"Ta tuy quên mọi việc, cũng không quên hai chữ lễ nghi. Ngươi xuất thân từ Quách thị, lại nhẹ dạ cả tin như thế, nếu tấu lên Đại Tư Không chỉ sợ không dám nói gì đi."

Quách thị hiện giờ rất lớn, đều do ngoại thích lợi hại mà thành, nghiễm nhiên trở thành đệ nhất gia tộc Đại Hán, không sợ trời không sợ đất, cũng phải sợ ngòi bút đại phu. Cảnh Hằng nàng ai nhìn cũng chỉ thấy xinh đẹp nhu nhược nhát gan, nhưng tính tình nửa phần cũng không mềm yếu. Sau khi đánh rắn đánh bảy tấc*, liền lười cùng nàng ta nói thêm nửa lời.

*Tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ đã đánh phải đánh vào chỗ hiểm nhất.

Thấy nàng xoay người đi, Quách Cửu Tư nào có chịu được.

"Ngươi đừng nghĩ có thể dùng mấy lời này dọa ta. Cảnh Hằng, còn có một tháng thôi, ngươi cứ chờ đi. Nếu ngươi có thể bình yên gả sang Quảng Dương Quốc, ta sẽ..."

"Ngươi sẽ như thế nào?"

Cảnh Hằng nhìn lại Quách Cửu Tư ở phía sau, người nói chuyện từ trong cung đi ra, người vây quanh chậm rãi lại đây. Đằng trước là Thái Tử Phi trong cung Trường Thu, các quý nữ đang xem náo nhiệt bắt đầu sôi nổi hành lễ.

"Thái Tử Phi điện hạ."

Quách Cửu Tư sắc mặt khẽ biến. Nàng ta rất rõ ràng ngày xưa Cảnh Hằng cùng Thái Tử Phi tình nghĩa sâu đậm như thế nào. Nàng ta có thể trước mặt mọi người khi dễ Cảnh Hằng, nhưng nếu Thái Tử Phi muốn khi dễ lại, dù đó có là cô cô nàng ta cũng không ủng hộ.

Tâm bất cam tình bất nguyện hành lễ.

Thái Tử Phi dáng người cực kỳ yểu điệu, con phượng trên áo rõ ràng là đồ của hoàng thất, khí thế bất phàm. Nàng năm nay cũng chỉ mới hai mươi, là người đi ở phía trước, được người bái phục. Đôi môi cười tú lệ uyển chuyển, cũng là một mỹ nhân như hoa, đáy mắt lại không mang theo ý cười, lạnh lùng nhìn Quách Cửu Tư.

"Võ An Hầu tiểu thư khẩu khí thật lớn, trước làm nhục công thần sau còn muốn hành hung? Không biết cao thấp, không biết lễ nghi. Hôm nay mẫu hậu cũng ở trong cung Trường Thu, theo luật nên dạy dỗ lại, lấy hành động răn đe... Nhưng mà, hôm nay chính là tiệc Trưởng công chúa mở, ngươi thân là Quách thị nữ nên biết điều tham dự, sẽ tha cho ngươi lần này."

Tầm mắt mọi người đều tập trung ở đây, Quách Cửu Tư cũng không biết là giận hay là xấu hổ, mặt đỏ bừng, khó coi giống như bị sỉ nhục, trừng mắt nhìn Thái Tử Phi sau đó chỉ có thể nghiến răng rời đi.

Có điều, nàng ta vẫn tính xấu không đổi ném cho Cảnh Hằng một ánh mắt đậm sát ý.

Cảnh Hằng mím môi, càng thêm tò mò trước kia từng phát sinh chuyện gì.

Không có người làm chướng mắt, Thái Tử Phi đến gần, thấy Cảnh Hằng bệnh đã nhẹ hơn, lo lắng nhiều ngày mới vơi bớt, tức giận nói: "Khỏi bệnh cũng không cho người vào cung nói ta một tiếng, khổ ta cả ngày vì muội lo lắng. Nghe nói muội mất trí nhớ, như thế chẳng phải là cũng nhớ không được ta sao?"

Nàng thân thiết như vậy làm Cảnh Hằng có cảm giác quen thuộc, dường như trước kia đều là cái cảm giác này, cũng không khiến nàng sợ hãi.

"Thái Tử Phi điện hạ." Cảnh Hằng ôn hòa cười cười.

"Tốt tốt, muội trước kia đều gọi ta là A Vãn tỷ tỷ, mau gọi một tiếng lần nữa đi."

Nàng như vậy nào còn khí thế giáo huấn Quách Cửu Tư như vừa rồi, nắm lấy tay Cảnh Hằng thân mật gọi tỷ muội thân thiết. Cung nhân cung Trường Thu bên cạnh nhíu mày muốn mắng, lại bị nàng liếc mắt một cái sợ hãi cúi đầu.

"A Vãn tỷ tỷ."

"Ai! Tiểu Hằng có thể so với trước kia ngày càng đẹp, đáng tiếc lại tiện nghi cho tên lang sói Lưu Liệt kia."

Những lời này của nàng chỉ hai người bọn nàng có thể nghe, gò má Cảnh Hằng bất giác đỏ lên, đôi mắt sáng ngời chần chờ nhìn Đường Vãn, nhỏ giọng hỏi: "Muội cùng với Võ An Hầu tiểu thư có thù oán gì sao?"

"Thù oán rất sâu là đằng khác." Đường Vãn tâm tình vui vẻ cong khóe môi, cười nhạt nói: "Nàng ta à, một lòng yêu thích Lưu Liệt, một hai đòi phải gả sang Quảng Dương Quốc, kết quả..."

Kết quả, một bên tình nguyện mọi người đều biết, Lưu Liệt đến nhìn nàng ta một cái cũng lười. Vốn tưởng rằng có thể để người của Trường Nhạc Cung hạ chiếu lệnh cưỡng ép gả, lại gặp chuyện sửa hôn sự, Lưu Liệt muốn cưới biểu tỷ về nước, cái này bảo nàng ta làm sao có thể không hận Cảnh Hằng.