Chương 53
Ngày hôm sau không thấy Ngô Tiểu Nguyệt xuất hiện, thậm chí ngày thứ 3 cũng không xuất hiện, tôi thì cũng không vì thế mà thấy an lòng. Lúc nào cũng lo cô ta từ góc nào đó lao ra. Tôi nhớ lại hồi nhỏ nhà tôi có nuôi một con mèo, mỗi lần bắt được chuột nó không bao giờ chén ngay mà phải vờn nghịch chán thì thôi. Lúc này tôi cũng giống như con chuột. Ngày thứ 4 đúng lúc tan ca, cái giọng ác mộng ấy lại xuất hiện, Ngô Tiểu Nguyệt đuổi theo tôi từ góc rẽ phía ngoài công ty, tôi đã kiệt sức để trốn chạy.
Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp không biết bao nhiêu là chuyện, lúc ấy quan trọng nhất là lấy được dũng khí đối mặt với nó chứ không phải là trốn chạy. Hôm nay tôi hạ quyết tâm giải quyết xong chuyện này. Tôi và Ngô Tiểu Nguyệt cần chuyện trò với nhau ở một tầm cao ới, tôi cần phải hiểu được những suy nghĩ chân thực của nó, tìm hiểu sở thích của nó, và còn xem xem liệu có thể giới thiệu Tứ Mao cho nó.
Ngô Tiểu Nguyệt lại không còn bộ dạng hạnh phúc lần trước, trên khuôn mặt nó phảng phất một nỗi buồn. Lẽ nào nó biết chuyện giữa chúng tôi là không thể, thấy khó mà lùi bước rồi chăng? Lẽ nào ngoài cái vẻ thô kệch ra nó lại có một trái tim yếu mềm? Tôi vừa vui mừng vừa thông cảm nhìn nó.
Đột nhiên Tiểu Nguyệt sụt sùi định khóc, đoạn nói với tôi: "Anh Tiểu Cường, bố em, ông ấy ..."
Tôi đã sớm quên câu chuyện về bố nó, lẽ nào ong ta lại nghe lời gợi ý của tôi rồi một phen sống chết với mấy con nợ rồi ư? Trời ơi! Lúc đó tôi chỉ nói bừa thế ông ta lại nghĩ là thật sao?
Tôi vội hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, bố em sao rồi?"
Ngô Tiểu Nguyệt đau khổ đáp: "Anh Tiểu Cường, bố em ông ấy đang ở nhà thu thập thuốc nổ nói là phải đi thanh toán mấy con nợ."
Tôi thở đánh phào, trong lòng nghĩ may quá, mới chỉ là "phải đi", như vậy là vẫn chưa chết.
Ngô Tiểu Nguyệt nức nở nói: "Anh Tiểu Cường, mẹ em bỏ đi rồi, trên đời này em chỉ còn mình bố là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì thì em sẽ thành kẻ không nơi nương tựa mất."
Tôi có đôi chút thông cảm với nó, tuy nhiên những chuyện này có liên quan quái gì đến tôi chứ?
Mẹ đã nói: "Đừng có bao giờ xông xáo mấy việc lung tung". Có lần mẹ nằm giữa đường giả vờ bị thương gặp phải người tốt bụng qua đường đỡ mẹ dậy thì bà lập tức đổ ngay cho người đó làm bà bị thương, sau đó yêu cầu phải bồi thường.
Nhưng tôi lại là một người sống có trách nhiệm, tôi nói với nó: "Tiểu Nguyệt này, những vấn đề thế này em phải đi tìm cảnh sát, tìm anh thì có tác dụng gì!"
Ngô Tiểu Nguyệt nói: "Em đã đi tìm cảnh sat, bây giờ có hai cảnh sát đang ở nhà em rồi, chính là cảnh sát Lưu và cảnh sát Vương, hai người đã cùng anh khuyên can bố em đấy."
Cái gì? Lưu Dĩnh cũng ở đó à? Thế thì tôi càng không thể đến, lần trước khó khăn lắm mới thoát thân khỏi con mụ ấy. Lần này có lẽ do Lưu Dĩnh và Vương Dũng hiểu về vụ án Ngô Đại Thành nên lại được cử đi.
Tôi nói với Ngô Tiểu Nguyệt: "Có cảnh sát là an toàn rồi, họ chắc chắn không thể làm ngơ được."
Ngô Tiểu Nguyệt vẫn khóc lóc nhấn mạnh mấy câu: "Trên thế gian này em chỉ còn mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa."
Nó nói: "Anh Tiểu Cường, anh cũng biết đấy, cảnh sát bây giờ bắt bớ người, phạt tiền này nọ thì không có vấn đề gì, nhưng việc cứu người thì lại phải nhờ vào người có tấm lòng như anh Tiểu Cường."
Ai nói khủng long không có trí tuệ nào, mấy câu đó của Ngô Tiểu Nguyệt đã làm mềm lòng tôi. Cảnh sát không phải là không có năng lực nhưng hai vị cảnh sát đó thật sự không có trình độ, dù sao tôi cũng không vì thế mà đến nhà Ngô Tiểu Nguyệt được. Những rắc rối của tôi đã quá đủ rồi.
Trái với lòng mình, tôi nói: "Tiểu Nguyệt à, hai cảnh sát đó đều rất khá, em hãy ngoan ngoãn về khuyên bố em đi! Lúc này bố em cần sự quan tâm của em nhất đấy."
Ngô Tiểu Nguyệt vẫn không thôi khóc nói: "Trên thế gian này em chỉ còn mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa."
Lúc này nó càng nhấn mạnh hơn nữa từ "không nơi nương tựa".
Tôi dò xét trên người nó, chẳng lẽ nó mang trên người loại máy ghi âm chăng? Sao mà một câu cứ lặp đi lặp lại mãi thế.
Thấy bộ dạng không hiểu gì của tôi, nó gần như cuống lên gào to hơn nữa: "Em không còn chỗ nương tựa nữa!"
Tôi bỗng hiểu ra ý của nó bèn thấp giọng hỏi: "En nói em không còn nơi nương tựa nữa rồi chỉ còn dựa vào anh phải không?"
Nó phấn khởi gật đầu lia lịa, sau đó từ từ ngả vào lòng tôi.
Tôi vội vàng lấy tay ngăn nó lại, tôi nói: "Hiểu rồi! Thôi để anh đến nhà em vậy!"
Vì nửa cuộc đời hạnh phúc còn lại của tôi, xem ra tôi chỉ còn nước chạy trên con đường này.