Sau khi ngồi xuống, Vân Cầm cầm bát lên và nhìn
cô
gái
cúi đầu, đứng trước bàn.
cô
gái
thoạt nhìn
không
quá 15, 16 tuổi,
trên
người còn mặc đồng phục, tóc tai rối bù,
trên
mặt còn có thương tích và còn nổi mề đay nên
không
nhìn được khuôn mặt
thật. Vân Cầm cầm
một
cái bát
không, múc cho Tô Tần
một
bát canh thịt, “Ngồi xuống và ăn cơm
đi”. Tô Tần làm như
không
dám trái lời ngồi xuống, cầm lên đũa và cầm bát cơm lên,
không
dám nhìn thẳng vào mắt ai, lập thức vùi mặt vào bát, giả vờ cho vài miếng cơm vào miệng.
Vân Cầm nhìn chằm chằm vào
cô
cười nhạo
một
tiếng. Tiếng cười này là cho da đầu Tô Tần tê dại. “Yên tâm mà ăn
đi, trong cơm
không
có thuốc đâu. Nhìn cháu như thế này thiết nghĩ con trai
cô
cũng
không
thể bụng đói ăn quàng”. Dù miệng
nói
lời lạnh nhạt, nhưng tay lại gắp cho Tô Tần
một
gắp rau dưa, “Cháu rất may mắn đấy,
không
bị mất cánh tay thiếu cái chân nào
đã
được bán đến nhà
cô”. Ở trong thôn, mọi người đều biết
cô
là như thế nào đến, cho nên
nói
chung những kẻ buôn người
sẽ
không
chủ động làm ăn với
cô. Hôm nay
cô
vừa mua Tô Tần, buổi tối
cô
đi
hái thức ăn liền phát
hiện
mình bị hàng xóm láng giềng theo dõi.
Tô Tần nghe vậy, bới
một
miếng cơm, mặc dù
đã
đói
không
chịu nổi cũng
không
dám ăn nhiều thêm
một
miếng.
cô
ăn
một
miếng cơm, rồi cẩn thận liếc nhìn Vân Cầm
một
cái, biểu
hiện
như
một
chú mèo con bị sợ hãi. Vân Cầm hỏi
cô: “Cháu đến từ đâu?” Tô Tần sững sờ
một
chút, giọng
nói
thầm
thì: “Vân…..Dương”
Vân Cầm
không
tiếp tục
nói
chuyện, lẳng lặng ăn cơm.
trên
bàn cơm trở nên yên tĩnh, chỉ nghe có tiếng đũa va vào bát men. Sau khi ăn xong, cậu ngốc đứng dậy, lẳng lặng ôm bát đũa
đi
ra phòng bếp. Chờ cậu ngốc
đi
ra, Vân Cầm cũng lấy từ trong ngăn tủ ra
một
đôi giày mới làm
một
nửa và bắt đầu may vá. Vân Cầm vừa đeo cái đê vào, thấy khuỷu tay bị
cô
gái
chọc
nhẹ: “cô
cần…giúp
không?”
(“cái đê khâu tay” dùng để bảo vệ đầu ngón tay khi khâu vá, giờ thường làm bằng sắt, có lỗ lõm để ấn kim xuống, giúp khâu vá
không
đau tay –editor)
Vân Cầm cho rằng
cô
gái
nhỏ
ít nhất phải mất vài ngày mới dám chủ động
nói
chuyện với mình,
không
nghĩ tới mới ăn
một
bữa cơm xong liền bắt đầu cùng mình bắt chuyện.
cô
cười
nói: “Ồ, mấy
cô
gái
ở thành phố cũng biết làm cái này sao?” Tô Tần gật
nhẹ
đầu: “Vâng, …Cháu
không
có người thân, sống ở trại trẻ mồ côi, cháu có thể làm mọi thứ công việc thủ công. Sau này cháu còn cần hai người quan tâm, cháu
không
thể ăn
không
uống
không
được”.
Tô Tần
nói
với Vân Cầm mình là trẻ mồ côi, lại biểu
hiện
về sau còn muốn nhờ họ “chiếu cố”, ngầm
nói
rằng
cô
đã
chấp nhận
sự
thật
trước mắt,
cô
không
có mối bận tâm gì bên ngoài nên
sẽ
ngoan ngoãn sống cùng bọn họ, thầm tính làm thế để họ thả lỏng cảnh giác với mình. Vẻ mặt
cô
thành khẩn, làm cho người ta
không
thể nhận ra là
đang
vờ ngoan ngoãn.
cô
bé ngày, chắc là khi ở nhà Trương Tinh bị đánh
không
ít cho nên sau khi đến nhà mình mới ngoan ngoãn như vậy, Vân Cầm thầm nghĩ. Nếu Vân Cầm là Lý Vân Trân, lúc này chắc
đã
cười đến
không
thể khép miệng. Đáng tiếc,
cô
không
phải. Vân Cầm đánh giá Tô Tần mội lúc, rời
đi
ánh mắt, vừa xâu kim vừa
nói: “Nơi này đúng là
không
nuôi kẻ ăn
không
ngồi rồi nhưng cháu cho rằng cháu có thể làm việc,
cô
liền
sẽ
giữ cháu lại? Chờ bệnh dị ứng của cháu khỏi,
cô
sẽ
bảo Trương Phượng mang cháu
đi.”
Tô Tần tim đập mạnh, lại kinh hoàng. Người phụ nữ này biết bệnh
trên
người
cô
không
phải là bệnh truyền nhiễm mà là bệnh dị ứng, lại vẫn để Trương Phương mang
cô
đi, là
sẽ
lại bị mang về chỗ Trương Tinh hay vẫn là bị bán trao tay cho lão già 60 tuổi? Người phụ nữ này làm Tô Tần
không
thể đoán được. Chẳng lẽ
cô
ấy
không
muốn có
một
cô
con dâu để sinh cháu? Nếu
không
phải vậy
thì
cô
ấy mua mình về là muốn làm cái gì?
cô
sắp xếp lại suy nghĩ của mình xong suy đoán ra
một
kết luận đáng sợ.
cô
ngập ngừng hỏi Vân Cầm: “cô….là người ngoài thôn,
cô
cũng bị đưa đến nơi này?”
Vân Cầm tay run lên, mũi kim đâm vào ngón tay. Đồ vật trong tay bị đánh đổ, đột nhiên nắm chặt cổ Tô Tần, trán nổi gân xanh: “Đấy
không
gọi là đưa! Nó gọi là bắt cóc! Là cướp! Là cướp, hiểu
không?”
Tô Tần bị người phụ nữ bóp cổ thiếu
không
khí đến thở hổn hển, vội đẩy
cô
ấy ra, tránh thoát khỏi tay Vân Cầm.
cô
lùi lại vài bước, lưng dựa vào tủ, xoa cổ và nhíu mày nhìn người phụ nữ đột nhiên nổi điên trước mặt. “Chúng ta có cơ hội thoát khỏi nơi này”
cô
khẽ ho và
nói
tiếp: “Có
một
người làm nghiên cứu sinh họ Lê
sẽ
đến đây dạy học,
anh
ấy là hi vọng của chúng ta để thoát khỏi nơi này”
Vân Cầm nghe
cô
nói
vậy liền cười khẩy như
đang
nghe
cô
nói
một
trò đùa ngây thơ. “Hôm nay cháu
đã
nghe Trương Tinh
nói
anh
ấy
sẽ
đến thôn này để ngắm cảnh” Tô Tần dừng
một
chút rồi
nói
tiếp: “Người dân ở đây
sẽ
không
cho
cô
đi
ra ngoài, nhưng con trai
cô
thì
không
giống vậy. Cậu ấy là người của thôn Đại Sơn, dân làng lại coi cậu ấy là kẻ ngốc, mọi người
sẽ
không
đề phòng cậu ấy.
cô
có thể nhân dịp này
nói
với Trương Tinh,
cô
muốn cậu ấy
đi
học”. Vân Cầm
không
cười nữa,
một
lần nữa xem xét kỹ
cô
gái
trước mặt.
Sống lại
một
lần, tất cả đều trở nên khác biệt, nhưng bản thân
cô
vẫn trong vòng nguy hiểm. Đời trước, cậu ngốc
không
đi
đến trường, cho nên khi cậu ấy
đi
thị trấn Đồng La mới làm cho các học sinh chú ý và làm lộ tung tích của cả hai. Mà đời này, nếu cậu ấy có thể quang minh chính đại
đi
đến trường,
cô
liền có cách để Lê Xuyên nhận được tin tức của mình.
***
Trường học nằm ở xã Đồng La, gọi là thị trấn nhưng thực
sự
hoàn cảnh cũng
không
được tốt. Hai ngày trước, Lê Xuyên cùng mấy sinh viên từ thị trấn Thổ Lăng đến thị xã Đồng La,
đi
bộ theo đường núi
một
ngày đến tận tối mới tới nơi. Các bạn học
đi
cùng
trên
chân đều
đã
bị cọ sát nổi mụn nước, mọi người đều nghĩ rằng đến đây có thể nghỉ ngơi ở
một
nơi có hoàn cảnh tốt nên khi mọi người nhìn thấy ký túc xá đổ nát đến sắp sụp đổ tất cả đều kinh ngạc. Ký túc xá là
một
gian nhà ngói, nam
một
phòng, nữ
một
phòng, mà mỗi phòng chỉ có
một
giường lớn được ghép bằng các tấm ván gỗ, phòng thậm chí phòng còn
không
có cửa. Các sinh viên nam
thì
không
quan trọng lắm, nhưng các sinh viên nữ cảm thấy suy sụp, thậm chí có người bắt đầu thút thít khóc. Các bạn học phàn nàn, hôi hận khi
đi
đến nơi này, chỉ có Lê Xuyên lẳng lặng đem ba lô để lên giường, lấy đồ vệ sinh cá nhân cho vào chậu, thuần thục
đi
ra sân sau múc nước giếng rửa mặt.
một
bạn nam ôm chậu, theo sau vỗ vai
anh
hỏi: “Lê Xuyên, vì sao cậu muốn đến nơi quỷ quái này dạy học? Là để thể nghiệm cuộc sống sao?”
Cậu bạn
nói
chuyện tên là Dương Viên, khi học cấp ba vốn dĩ học cùng lớp với Lê Xuyên, nhưng về sau Lê Xuyên học nhảy lớp nên khi cậu tốt nghiệp đại học
thì
Lê Xuyên
đã
học xong nghiên cứu sinh, Dương Viên tính toán tốt nghiệp xong
sẽ
vào làm nhà nước vì thế phải đến những nơi lạc hậu như thế này dạy học là để cộng thêm điểm chính trị khi
đi
làm. Nhưng cậu nghĩ mãi
không
hiểu vì sao Lê Xuyên lại
đi
đến loại địa phương này.
Đời trước, Lê Xuyên tới nơi này dạy học vì làm mất lòng người khác. Mà đời này…..
anh
vắt khô chiếc khăn trong tay, lau mặt
nói: “Tìm người”