Chương 3: Lê Xuyên

Dương Viên hết sức kinh ngạc: “Tìm người á? Cậu đến nơi khỉ ho cò gáy này tìm người? Lê Xuyên, cậu…..tìm ai thế?”

Trong sân vang lên tiếng lợn kêu gào, kết hợp với ngọn đèn mờ tối, Dương Viên nhát gan, sợ tới mức làm rơi cả chậu rửa mặt trong tay nghe loảng xoảng, rồi nắm lấy cánh tay của Lê Xuyên: “Mẹ ơi……..tớ

thật

sự

không

muốn ở cái địa phương quái quỷ này

một

ngày nào hết, tớ muốn về nhà”.

Lê Xuyên cao 1m9, cao hơn Dương Viên cả cái đầu, khi còn học trung học,

anh

là người gánh vách điểm số “nhan sắc” của tất cả nam sinh trong lớp.

anh

đẹp trai, học lại cực giỏi, hơn nữa tính cách rất tốt, luôn đối xử với mọi người

một

cách

nhẹ

nhàng,

không

chỉ các bạn học nữ thích

anh, các bạn học nam cũng

không

thể ghét được. Lần này đến hỗ trợ giảng dạy có 5 bạn nữ

thì

trong đó có đến 3 người là vì Lê Xuyên mới đăng ký

đi

đến địa phương lạc hậu này. Khi còn học trung học, Dương Viên nghe

nói

điều kiện của gia đình Lê Xuyên rất tốt, ít ra

anh

cũng được coi là phú nhị đại, Dương Viên

không

thể nghĩ thông vì sao đường đường Lê đại thần

anh

lại đến cái loại địa phương này tìm người.

Lê Xuyên nhíu mày, rút tay ra

không

trả lời.

anh

tìm người vợ kiếp trước của mình, Tô Tần. Buổi tối, Lê Xuyên nằm ở

trên

giường

không

sao ngủ được.

anh

nghe thấy tiếng khóc thút thít của mấy bạn học nữ ở phòng bên, nhớ tới Tô Tần, nhớ tới đôi mắt luôn ngập nước của

cô, nhớ tới hoàn cảnh Tô Tần ôm con

gái

trong biển lửa, cũng nhớ tới ánh mắt của họ nhìn nhau lần cuối qua ánh lửa phừng phừng. Khi

anh

giảng bài xong

đi

về nhà, thấy căn biệt thự

nhỏ

bị cháy, khói đặc cuồn cuộn, thế lửa rất lớn.

anh

không

màng thế lửa mãnh liệt cùng đồ đạc, tài sản ngăn trở, vọt vào trong biển lửa nghĩ rằng

anh

có thể cứu hai mẹ con

cô, nhưng

anh

đã

đánh giá thấp sức cháy của lửa nên cũng bị thiêu chết.

anh

không

thể quên nỗi đau

trên

da thịt khi bị thiêu đốt, nhưng chút đau đớn này càng

không

thể so với nỗi đau mất

đi

vợ con. Có lẽ do đời trước

anh

chưa từng làm chuyện xấu nên ông trời thương hại cho

anh

sống lại thời điểm trước khi

anh

gặp Tô Tần.

Việc đầu tiên

anh

làm sau khi sống lại là

đi

tìm gia đình Tô Tần hỏi thăm. Nhưng

anh

đến chậm

một

bước,



đã

bị bắt cóc. Khi

anh

quay lại trường để lấy tài liệu và thấy thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp khóa này

đi

bản làng dạy học, Lê Xuyên ngay lập tức nộp đơn xin

đi

thị xã Đồng La để dạy học, sau đó nhanh chóng liên lạc với Chung Trình bảo

anh

ta

đi

cùng mình đến thị xã Đồng La để cứu

một



gái

bị bắt cóc vào núi.

Lê Xuyên nghe Tô Tần kể rất nhiều chuyện trong thôn, nên cũng biết



mức độ lưu manh của dân làng. Thôn làng bị núi bao bọc bốn phía nên giao thông bế tắc,. Do địa hình như vậy nên chỉ có

một

con đường duy nhất để

đi

ra khỏi thôn. Dân làng lại rất xảo quyệt,

một

khi có cảnh sát lên núi, bọn họ ngay lập tức nhận được tin báo và đem giấu những



gái

bị lừa bán

đi, trong thôn này có đến 90% những người vợ đều là các



gái

bị bắt đến.

đã

từng có 2 cảnh sát lần theo dấu vết truy đến được thôn này, nhưng khi hai người kia vào núi liền

không

thấy

đi

ra. Khi hai cảnh sát bị mất tích,

một

tổ chuyên án được thành lập tại thành phố Vân Dương và tiến hành điều tra tất cả các thôn bị núi bao quanh gần thị xã Đồng La nhưng

không

thu được bất kỳ manh mối nào. Rừng núi mênh mông, nhưng

không

một

ai thừa nhận

đã

có người ngoài tới. Bởi vì

không

tìm thấy chứng cứ nên đành xếp hồ sơ của hai cảnh sát là trường hợp bị mất tích.

Lê Xuyên cũng

nói

qua với Chung Trình

sự

nguy hiểm của chuyến

đi

này: dân làng xảo quyệt, xem thường pháp luật, thậm chí còn dám phóng lửa gϊếŧ người. Chung Trình là cảnh sát ở thành phố Vân Dương, là người kiên cường mạnh mẽ, có thể lấy

một

chọi mười. Cách đây

không

lâu, trong khi làm nhiệm vụ

anh

bị phạm sai lần nên bị kỷ luật,

đang

trong thời gian bị bắt nghỉ phép. Vì thế khi nghe thấy thông tin nhờ

đi

vào núi cứu giải cứu

một



gái

anh

ta lập tức xắn tay áo, phấn khích nhảy nhót như

một

chú khỉ. Khi Chung Trình nghe xong Lê Xuyên kể về tình hình trong thôn,

anh

đấm

một

phát xuống bàn: “Mẹ nó,

thật

sự

là vô pháp vô thiên?

không

cần

nói

nhiều nữa, ông đây ý

đã

quyết

sẽ

cùng cậu

đi!”

“…” Lê Xuyên im lặng

một

lúc rồi

nói: “Tính tình của cậu nên tập kìm chế lại, đừng để bị người ta dùng làm đá kê chân”

Thằng nhóc này thần kinh thô, dễ xúc động, nhưng nếu

anh

không

muốn

nói

chuyện gì cậu ta

sẽ

không

quấn lấy hỏi han, đây cũng là nguyên nhân

anh

tìm cậu ta nhờ hỗ trợ.

“Trời ạ…..anh

giai Xuyên à, cách

nói

chuyện của cậu…sao y như cha mình vậy? Được rồi, được rồi, cậu

không

cần quan tâm lo lắng chuyện của mình đâu, cậu muốn cứu người là việc cấp bách, cần ưu tiên trước” đến lúc sắp gác điện thoại, Chung Trình mới hỏi

anh: “Đúng rồi,

anh

em lắm miệng hỏi cậu

một

câu, tình huống



gái

kia là thế nào? Cậu bình thường vốn

không

thích xen vào chuyện người khác, cho dù thấy các



gái

bị đùa giỡn trước mặt cậu vẫn có thể lạnh lùng

đi

ngang….” Cậu ta còn chưa

nói

xong Lê Xuyên

đã

cúp điện thoại. Tuy nhiên chưa đến mười phút sau Chung Trình

đã

nhận được

một

bản “Kế hoạch tác chiến” viết rất chi tiết của Lê Xuyên gửi cho.

nói

là kế hoạch,

không

bằng

nói

trắng là bản quy định điều kiện hạn chế hành vi của cậu ta.

………………

Sau đó, Lê Xuyên

đã

gọi điện bằng điện thoại công cộng báo cho cha mẹ của Tô Tần, nhận là người biết thông tin và báo cho họ tung tích của

cô.

Con

gái

bị mất tích suốt

một

tuần, mẹ của Tô Tần lo lắng, sốt ruột đến bạc đầu. Hai người nghe thông tin từ Lê Xuyên thấy được hi vọng lập tức

đi

liên lạc với người phụ trách vụ án mất tích này – Ôn đội trưởng.

Để chắc chắn hơn,

anh

lại gọi

một

cuộc điện thoại đến đồn công an, tố cáo nặc danh hành vi lừa bán người của dân làng.

anh

vờ như mình là ngươì thôn Trương, vì khinh thường việc mua bán người trong thôn nên mạo hiểm vi phạm điều cấm kỵ của dân làng bí mật gọi điện tố cáo.

anh

nói

rằng, vì bảo vệ tính mạng,

anh

không

thể báo cho cảnh sát biết thân phận của mình.