Chương 4: Thiện ý nói dối
Trong nhà Chu Sinh không nuôi chó, Lý Yến người nhỏ bước nhẹ, đi thẳng vào trong viện cũng không kinh động đến người đang ở đầu phòng. Kéo cửa phòng khép nửa ra, lúc đi qua chiếc lò ngoài phòng bếp, nghe thấy trong phòng phía đông có tiếng nói chuyện liền đi vào.
Ở Đông Bắc hàng năm trời lạnh, từng nhà ở nông thôn đều có giường lửa, khi đó còn không có sàn nhà chỉ có một đường nhỏ là đến giường chiếu. Chiếu bị nhiệt độ đun nóng, vừa nhìn liền cản thấy bẩn thỉu.
Nhà Chu Sinh là ba gian phòng cỏ tranh, giường sưởi ở đông phòng cũng không lớn, miễn cưỡng cũng chỉ đủ nằm ngủ bốn người. Thời điểm Lý Yến vào nhà, Chu Sinh đang ngồi bên cạnh giường đất hút thuốc, vợ hắn ngồi trên đầu giường đất cắn hạt dưa, Lý Đại Trung nửa nằm ở đầu giường xem chiếc ti vi trắng đen mười hai tấc đặt xa lò sưởi.
“Cha, về nhà ăn cơm đi.”
“A, Yến Tử lại đây, mau lên giường ngồi.” Đới Quý Hoa vợ Chu Sinh lập tức buông hạt dưa trong tay, hướng Lý Yến đứng dưới đất phía trước quỳ sấp tính kéo Lý Yến lại. Thân mình động tác cô ta cũng không có vấn đề gì, hơn nữa đối với một đứa trẻ mà nói càng không có vấn đề, hợp tình hợp lý, về phần có làm cho người lớn nhìn hay không chỉ có trong lòng cô ta rõ ràng nhất. Vấn đề là ngay cả thân thể nàng duỗi ngang qua người ba Lý Yến, vẫn còn phần eo, cử động thân mật như vậy, không phải là hai vợ chồng lại làm, có thể không khiến người ta đem lòng nghi ngờ sao.
Lý Yến từng nghe qua mẹ mình có nói Đới Quý Hoa cùng Lý Đại Trung cha mình có gian tình, bên trong trấn trên đều truyền đi ầm ỹ, chỉ là không có bắt tận tay. Vì chuyện này hai người gây gổ không ít, Lý Đại Trung là một người cãi chày cãi cối không có lý cũng phải cãi ra cho đến có lý, cứng rắn nói Thôi Ngọc Phượng tự lấy bô chụp lên đầu mình.
Khi đó Lý Yến đã lớn, đối với chuyện thời thơ ấu đã không còn nhớ rõ, hai người đến cùng ai đúng ai sai, cũng không có biện pháp chứng minh. Trùng sinh một lần, chính mắt nhìn thấy trường hợp như vậy mới biết mẹ mình nói một chút cũng không sai.
Lý Yến trải qua chồng nɠɵạı ŧìиɧ, Lý Yến hoàn toàn đủ thấu hiểu về sự phẫn nộ cùng tâm tình bi ai của người làm vợ của Thôi Ngọc Phượng, thật muốn nhào qua tự tay xé nát mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Đới Quý Hoa. Một giây sau, tại ánh mắt nhìn đến Chu Sinh đang tận lực mở sai tầm mắt, lập tức bình tĩnh lại. Chồng cô ta biết rõ vợ mình đi theo những người đàn ông kia, nón xanh trên đỉnh đầu có thể nói chồng chất cao ngất, còn có thể im lặng, cho dù vạch trần ngay mặt cũng không thay đổi bao nhiêu, ngược lại sẽ đưa tới đòn hiểm của ba nàng Lý Đại Trung, nếu nghĩ trả thù, vẫn còn nhiều cơ hội, không nóng vội nhất thời.
“Thím ba, cháu không ngồi, trong nhà vẫn chờ cháu cùn cha cháu trở về ăn cơm đâu. Cha, đi thôi. Bà nội ở nhà sốt ruột, mau xuống đất đi.”
“Trời cũng không còn sớm, vậy tôi liền về đây.” Lý Đại Trung không nhanh không chậm ngồi dậy, theo Chu Sinh chào hỏi vài câu, Đới Quý Hoa cùng hắn mắt đi mày lại: “Anh hai, vậy anh về nha, ngày khác em có rảnh sẽ đến thăm chị dâu, chúc mừng chị ấy sinh hạ thiên kim.”
Lý Đại Trung hừ một tiếng: “Cái gì thiên kim, đều là bồi tiền hóa, còn hơn không sinh.”
“Ai da, anh hai nhìn anh nói kìa, nhiều con gái cũng tốt mà, dáng vẻ này củ em liền chỉ sinh được một thằng nhóc, muốn con gái cũng không có nữa.” Che miệng cười duyên.
“Thôi Ngọc Phượng nếu có thể hơn một nửa của em thì tốt rồi.” Đối với lão bà mình, Lý Đại Trung cho tới bây giờ đều gọi thẳng tên thật, cũng không hề gọi bằng cái gì xưng hô thân mật cả.
Lý Yến đi phía trước, nghe hai người nói chuyện qua lại tức đến muốn nổ phổi. Mẹ nàng mấy tiếng trước vừa trải qua đau đớn kịch liệt của sinh đẻ, tân tân khổ khổ sinh ra huyết mạch cho nhà họ Chu, cha cô không biết đau lòng thì thôi, còn ghét bỏ mẹ nàng không sinh con trai, không ngừng chê bai bà. Cha cô lúc này thật đủ cặn bã.
Trên đường trở về, Lý Đại Trung sải bước, chưa tửng biết đau lòng con gái tuổi nhỏ mà có ý định đi chậm lại bước chân.
Lý Yến cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm đi theo phía sau, trong đầu vòng vo chuyển động không ngừng nghỉ. Mắt thấy còn kém vài bước Lý Đại Trung liền tới cửa lớn, lúc này mới lên tiếng: “Cha, đợi con chút.”
Lý Đại Trung dừng bước quay đầu lại không nhịn được nói: “Gọi làm cái gì vậy”
Lý Yến chạy chậm đuổi theo: “Cha, con nhớ tới một chuyện nha, lúc nãy quên cùng cha nói.” Sau đó cố làm ra vẻ thần bí nhỏ giọng xuống nói: “Cha, con có nói với cha, lúc con tan học không phải trên trời có một điểm tối đen sao??”
“Ân, vậy thì rồi làm sao”
Lý Yến nhỏ giọng trẻ con nói, “Thời điểm qua cầu qua sông, con nhìn thấy trên trời có đốm lửa, lớn lên hình dáng trông như con chim đằng sau có chiếc đuôi thật dài, hướng tới phương hướng nhà chúng ta mà bay qua. Con chạy theo phía sau nhìn thấy nó rơi trên nóc nhà liền không còn. Con đợi bên ngoài một hồi lâu cũng không thấy con chim giống ngọn lửa kia bay ra ngoài. Cha, cha nói có phải nó chui xuống nóc phòng xi măng hay không, có hay không có đem nhà chúng ta đốt mất ạ??”
“Trẻ con, đừng nói chuyện tào lao”
“Thật mà cha, con thật sự nhìn thấy, con không có gạt người đâu.” Lý Yến sợ Lý Đại Trung không tin, mang cái đầu nhỏ khiễng chân về trước, cuống cuồng đi đến kéo ông tay áo của hắn, lắc lắc kiên trì nói ra ý nghĩ của mình.
“Được rồi, được rồi, cha biết rồi.” Lý Đại Trung thoáng dùng sức liền kéo tay mình, quay đầu lại một lần nữa đi tới.
Lý Yến đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn theo bóng lưng hắn mở cửa, khóe miệng động đậy lộ ra khẽ khẽ tươi cười. Kỳ thật cô bịa ra lời nói dối này cũng không nghĩ sẽ làm cha cô tin một trăm phần trăm,chỉ cần trong lòng hắn thoáng có chút ý nghĩ nho nhỏ, cảm thấy Lý Giai xuất thân mang theo một phần màu sắc thần bí, cô liền cảm thấy hài lòng. Ít nhất cũng sẽ làm cho hắn có chỗ thu liễm, không còn bởi vì mẹ cô sinh một cái bồi tiền hóa mà tùy tiện phát hỏa. |Truyện được edit bởi Màn Thầu Mốc tại DĐ Lê Quý Đôn|
Trên thực tế, hiệu quả đạt được tốt hơn xa xa so với trong dự trù. Chỉ thấy Ngô Chi Lan vui mừng nói: “Đây chính là điềm tốt, phỏng chừng tiểu nha đầu phiến tử này không chừng còn là chim cát tường đâu. Ta còn nói sao, này bảy tám ngày cũng không có điện, nàng vừa mới sinh ra đèn liền sáng. Cộng thêm Yến Tử nhìn thấy điềm lành chiêu mộ, Đại Trung a, đảm bảo chúng ta về sau sẽ càng ngày càng tốt đó. Mẹ nhưng lại nói cho mày biết, đừng có cùng Ngọc Phượng mặt nặng mày nhẹ nữa, nàng đây là sinh cho chúng ta cái bảo ấy.”
Lý Đại Trung không lên tiếng nữa, xem như chấp nhận.
Nghe đến những lời này, Lý Yến không nhịn được cảm giác vui mừng, cười nheo mắt rời cửa, một lần nữa trèo lên giường ngồi xuống.
Thôi Ngọc Phượng vừa đút sữa cho con gái nhỏ, vửa hỏi Lý Yến: “Yến Tử, có phải mới làm chuyện xấu gì có phải hay không, nhìn con cười mừng rỡ đến toét ra tận mang tai kìa.”
“Đâu có đâu mẹ, con gái mẹ thành thật như vậy sao có thể làm chuyện gì xấu ạ? Yên tâm đi, chuyện con có thể làm cũng chỉ có chuyện tốt thôi.” Lý Yến lui đến bên cạnh Thôi Ngọc Phượng, cái đầu nhỏ tựa lên cánh tay nàng, nhẹ giọng gọi: “Mẹ. . .”
“Ân??” Thôi Ngọc Phương cúi đầu chỉnh lại đầu ngực đầy đặn, hai ngón tay ghìm chặt tia sữa tươi, để cho Lý Giai không bị sặc.
Là ai nói người mẹ cho hy sinh cả đời cho con mới là xinh đẹp nhất? Lý Yến nhìn gương mặt Thôi Ngọc Phượng trẻ tuổi xinh đẹp, trong lòng âm thầm thề nhất định phải để cho mẹ cô cả đời này trải qua cuộc sống sống thư thái, không còn bị tức giận phiền lụy.