Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân

“A…”

Kiều Thính Nam sợ tới mức kêu hét lên. Giây tiếp theo, cô bị một cánh tay đen to bịt mồm lại. Giọng nói chứa đầy mùi rượu vang lên bên tai: “Em Kiều à, em thật là vừa thơm vừa mềm, cho anh ôm một cái, sờ một cái nhé…”

Kiều Thính Nam nhận ra giọng nói này, chính là tên Tào Vạn Kim ghê tởm kia. Cô điên cuồng giãy dụa, nhưng tên Tào Vạn Kim này khoẻ hơn cô, đè cô ra đất rồi áp người lên, không cho cô có đường lui.

“Ưm ưm… Buông tôi ra, tên khốn này… cứu mạng…” bàn tay che miệng cô vừa buông ra, Kiều Thính Nam liền bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.

Thân hình to lớn của Tào Vạn Kim đè trên người cô, nụ cười dữ tợn kinh tởm: “Em kêu đi, gọi mọi người đến đây rồi anh sẽ nói là em quyến rũ anh. Thằng này muốn xem xem mọi người tin em hay là tin thằng này đây.”

Vừa nói, hắn ta đã cởi văng cái áo trên người ra, bắt đầu tháo lưng quần, Kiều Thính Nam biết không thể tiếp tục như vậy, nếu cô không nghĩ cách cứu lấy bản thân, thì cuộc đời cô thực sự sẽ bị huỷ trong tay tên rác rưởi này.

Không đợi cô nghĩ ra cách, Tào Vạn Kim đã nhịn không nổi mà áp lên người cô, đôi tay ghê tởm bắt đầu xé rách quần áo trên người cô. Quần áo mùa hè vốn đã mỏng manh, sao có thể chịu được sự thô lỗ của hắn? “Toạc” một tiếng, cái áo trên người đã bị xé toang, lộ ra chiếc áo ba lỗ mặc ở bên trong.

“A… đồ khốn nạn, cút ngay…” Kiều Thính Nam vung tay đánh loạn xạ như người điên, cả người dùng sức giãy dụa. Nhưng cô đâu phải là đối thủ của Tào Vạn Kim, một chút sức lực nhỏ bé của cô như đang gãi ngứa cho hắn vậy.

Lúc Kiều Thính Nam cho rằng bản thân sắp bị tên súc sinh họ Tào kia làm nhục, một giây trước còn đè nàng ra rồi cười dữ tợn lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi. Sự việc diễn ra đột ngột khiến Kiều Thính Nam trong tích tắc không phản ứng kịp.

Cố Phi Anh vốn định nhân lúc trời xẩm tối không có ai, tới bờ sông tắm rửa một cái. Không ngờ rằng hắn lại nhìn thấy có kẻ ban ngày ban mặt làm nhục phụ nữ. Từng là một quân nhân, Cố Phi Anh nhặt cái chày gỗ trên mặt đất đập vào người kẻ bắt nạt mà không hề nghĩ ngợi. Lúc này hắn mới thấy rõ ràng người bị làm nhục là ai?

“Cô Kiều? Cô không sao chứ?”

Cố Phi Anh không nghĩ tới người bị làm nhục là Kiều Thính Nam, nhìn dáng vẻ đau thương tuyệt vọng với những giọt nước mắt lăn dài trên má kia, hắn vừa hối hận lại thấy đau lòng. Hắn hận không thể tự tát mình hai cái bạt tai, má nó sao hắn không thể tới sớm hơn?

Kiều Thính Nam ngây ngốc đến khi một chiếc áo đầy mùi nam tính bao phủ lấy cơ thể cô, lúc này cô mới từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đó.

“Cố Phi Anh?” Giọng cô có chút khàn khàn mà gọi tên hắn.

Cố Phi Anh vội vàng gật đầu: “Là tôi, cô Kiều cô đừng sợ, không sao rồi.”

Thấy vẻ đáng thương mảnh mai của Kiều Thính Nam, Cố Phi Anh cảm thấy cực kỳ đau lòng. Hắn muốn ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi cô.

“Không sao ư?” Kiều Thính Nam vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, mơ màng mà lặp lại lời hắn nói.

Nhận được lời khẳng định của Cố Phi Anh, Kiều Thính Nam mất một lúc mới tỉnh táo lại.

“Anh Cố, hôm nay thực sự là cảm ơn anh rất nhiều.” Nếu hắn không kịp thời xuất hiện thì hôm nay cô đã bị tên súc sinh họ Tào kia làm nhục rồi.

Cố Phi Anh vội vàng xua tay, hứa với cô: “Cô Kiều không sao là tốt rồi, cô yên tâm, chuyện ban nãy tôi khẳng định sẽ giữ bí mật, không nói với ai nửa câu.”

“Cảm ơn anh.” Kiều Thính Nam nghẹn ngào nói cảm ơn lần nữa.

Cố Phi Anh lúc này đang cởi trần, để lộ bộ ngực và cánh tay cường tráng, cảm giác áp bức vô hình, khiến Kiều Thính Nam có chút sợ hãi.

“Tôi, tôi muốn xuống sông tắm rửa một chút.” Nhớ đến vừa rồi bị tên súc sinh họ Tào kia chạm vào, Kiều Thính Nam cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu. Mặt khác, cô cảm thấy cảm giác áp bức của Cố Phi Anh quá mạnh mẽ, muốn tìm cớ để hắn rời đi.

Cố Phi Anh sửng sốt, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ trông không được tự nhiên, khom lưng khiêng tên họ Tào như khiêng con lợn chết, nói: “Tôi sẽ xử lý tên này, cô, cô đi tắm đi, tôi…” Tôi không nhìn lén đâu.

Câu cuối cùng kia hắn không nói ra miệng, nhưng cổ họng đã cảm thấy khô khốc.

Nhìn bóng lưng Cố Phi Anh xấu hổ chạy trốn, sợ hãi và lo lắng trong lòng Kiều Thính Nam giảm đi một cách kỳ lạ.

Màn đêm buông xuống, bình thường sẽ không có ai đến bờ sông lúc này. Nếu là ngày thường, Kiều Thính Nam một thân con gái không dám to gan mà tắm ở sông như vậy. Nhưng hôm nay cô thật sự là không nhịn nổi nữa, cực kỳ muốn rửa sạch mọi dấu vết mà tên súc sinh họ Tào kia lưu lại. Cô vừa kỳ thật mạnh, vừa ấm ức mà nước mắt rơi tí tách. Vì sao tên đó lại muốn làm nhục mình? Mình đã đắc tội ai? Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt không nhịn được cứ trào ra.

Đắm chìm trong cảm xúc ấm ức khổ sở nên Kiều Thính Nam đã không chú ý đến một con rắn nước đang bò về phía cô.

“A…”

Cố Phi Anh đang xử lý Tào Vạn Kim ở rừng cây gần bờ sông, thình lình nghe được tiếng thét chói tai. Nghe ra tiếng hét từ bờ sông truyền đến, hắn cho rằng Kiều Thính Nam đã xảy ra chuyện, vội ném tên họ Tào xuống đất chạy về phía bờ sông. Trong lòng sông, Kiều Thính Nam vừa rồi suýt chút nữa thì bị con rắn nước cắn, trong lúc cấp bách cô đã bắt được con rắn và ném mạnh ra ngoài. Nhưng cô đã bị cái gì đó cuốn vào chân, đã thử nhiều lần vẫn không thể rút ra được, tệ hơn nữa là bắp chân cô bắt đầu bị chuột rút.

Con sông này tuy không sâu, thậm chí nước còn chưa đến eo cô, nhưng cô bị chuột rút, đứng dậy đột ngột không vững nên bị té ngã chìm cả vào nước.

Nghe thấy tiếng hét của Kiều Thính Nam, Cố Phi Anh chạy như bay đến đây thì thấy cô đang bị chìm trong nước. Hắn không do dự chạy đến, bế người lên và đưa vào bờ. Kiều Thính Nam bị sặc nước, lúc này cả người sợ hãi run lên bần bật, cố gắng ôm lấy Cố Phi Anh như ôm phao cứu sinh. Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, sau khi dính ướt lại càng dán vào người, đường cong tuyệt đẹp lộ ra trước mắt hắn không sót chỗ nào.

“Cô Kiều, cô thế nào rồi?” Giọng Cố Phi Anh có chút khàn khàn, cơ thể căng cứng. Kiều Thính Nam còn chưa hồi phục tinh thần từ pha suýt chết đuối vừa rồi, hai tay ôm cổ hắn, cả người cuộn tròn trong lòng hắn run rẩy.

Cố Phi Anh cứng đờ người mà ôm cô, hầu kết lên xuống liên tục, mồ hôi túa ra như tắm từ trên trán chảy dọc theo khuôn mặt đến cổ rồi xuống đến ngực, lại rơi xuống mặt cô đang dán lên ngực hắn.

Một lúc sau, Kiều Thính Nam mới lấy lại bình tĩnh. Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân, cô cảm thấy mặt cô đang nóng như bị lửa đốt.

“Vừa rồi ngại quá, tôi…” Cô chưa nói xong thì Cố Phi Anh đã ngắt lời: “Không cần ngại đâu, gặp chuyện như thế này thì ai cũng không thể ngồi yên được, quan trọng là cô Kiều không sao là được rồi.”

Kiều Thính Nam rất cảm kích Cố Phi Anh, sau khi cảm ơn một lần nữa, Cố Phi Anh bảo cô đi trước, hắn đi xử lý Tào Vạn Kim. Ai ngờ, cô lại nói: “Tôi cũng đi.”

“Cô chắc chứ?” Thực ra Cố Phi Anh muốn hỏi cô đi làm gì? Hắn lo lắng sẽ doạ cô sợ hãi.

Kiều Thính Nam gật đầu, cô phải học cách bản thân đối mặt vấn đề. Cô không thể luôn trốn sau lưng người khác mỗi khi xảy ra chuyện được, người không thân không thích lại càng không có nghĩa vụ phải bảo vệ cô. Đời trước bởi vì cô quá tin người nên mới bị lừa ở nhà thêu thùa kiếm tiền, còn nghĩ mình là đại công thần của cái nhà đó, kết quả thì sao? Chồng nɠɵạı ŧìиɧ, cha mẹ chồng không thương, con cái xa lánh ghét bỏ, cô đã tự biến cuộc sống của mình thành trò đùa. Đời này cô sẽ không dựa vào người khác mà sống, cô muốn trưởng thành hơn, muốn dựa vào bản thân mà sống một cuộc sống mới.