Chương 16

Chương 16: Trà ngôn trà ngữ phản kích người đàn bà đanh đá

Hơn nửa đêm, Kiều Thính Nam nghe thấy tiếng đập cửa “uỳnh uỳnh uỳnh”. Cô nằm trên giường, cũng không có ý muốn ra xem tình hình. Chuyện như thế này đã không phải lần đầu tiên. Từ sau ngày chuyện Mao Thuý Thuý với Cố Tam Cẩu ở trong hố làm chuyện đó bị mọi người bắt được, ngày nào ký túc xá nơi cô ở cũng bị người ta ném phân người, chuột chết vẫn còn máu chảy bị ném đầy cửa. Hơn nửa đêm đi mở cửa, ai biết người bên ngoài sẽ làm ra chuyện điên rồ gì chứ? Vì an toàn bản thân, cô sẽ không đi ra mở cửa.

Tiếng đập cửa cũng nhanh chóng ngừng lại, cũng giống như vài lần trước. Cô có thể tưởng tượng sáng mai trước cửa nhà sẽ trông “đặc sắc” như thế nào.

Quả nhiên, buổi sáng hôm sau cô phát hiện, trên cổng lớn treo một loạt con chuột chết tươi máu chảy đầm đìa. Mỗi con chuột chết đều bị lột da rồi treo ngược trên mái nhà, nếu cô không đề phòng trước, lúc mở cửa chắc chắc máu của những con chuột chết đó sẽ chảy đầy mặt cô.

“Oẹ” Kiều Thính Nam không sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.

Cô chạy nhanh ra chỗ bờ tường nôn khan, thì nghe thấy tiếng một người đàn bà chanh chua vang lên sau lưng: “Ầy, ông trời thật là có mắt, đang trừng phạt kẻ nào đó có lòng dạ hiểm độc đấy. Cô Kiều chắc là làm chuyện gì xấu xa rồi, mới bị ông trời trùng phạt như thế phải không?”

“Là ông trời trừng phạt, hay là có kẻ nào lòng dạ hiểm độc, làm chuyện mờ ám, sau lưng giở trò, trong lòng tôi và thím đều biết rõ ràng. Thím à, việc mà người đang làm, trời cũng đang xem đó, thím làm nhiều chuyện xấu những ngày mưa bão nhớ trốn trong nhà đừng ra ngoài nhé, kẻo bị sét đánh đấy.” Kiều Thính Nam cũng không ngốc, người nào làm ra mấy chuyện này trong lòng cô đều biết rất rõ. Không tìm đến cửa để nói chuyện, chẳng qua cô bị đang thế đơn lực mỏng, lại không có bằng chứng gì. Nhưng không nói ra tiếng không đại biểu cô là quả hồng mềm, không phải ai cũng có thể nắn bóp. Nếu bà Mao đã đưa tới cửa, vậy cô sẽ tính sổ lên người bà ta trước.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Kiều Thính Nam hiện lên tia tàn nhẫn.

“Tiểu tiện nhân kia mày trù ai bị sét đánh? Mày mới bị sét đánh đó, mày mới chết không tử tế.” Bà Mao bóp eo chỉ vào Kiều Thính Nam mà mắng đến mức phun nước miếng tung toé.

Kiều Thính Nam bị mắng không những không tức giận mà còn nở một nụ cười khıêυ khí©h với bà ta, nói: “ Thím cứ mắng đi, mắng xong rồi nhớ về an ủi con gái bảo bối của thím nhé. Dẫu sao thì con bé cũng đã bị bắt gặp ngủ với người đàn ông như Cố Tam Cẩu rồi. Haizz, thật là đáng thương, cũng không biết nó có thể gả cho người ta được nữa không? Nhà ai lại muốn một con dâu trước khi kết hôn lại ngủ với một tên lưu manh trong thôn, còn bị mọi người bắt gặp tại trận nữa chứ?”

“Nếu mà không được, chẳng phải vẫn còn gả được cho Cố Tam Cẩu hay sao? Tuy ông ta có hơi già, hơi lười một chút, là một tên du thủ du thực không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ai bảo ông ta may mắn được ngủ với con gái bảo bối của bà chứ. Thím yên tâm, chờ Cố Tam Cẩu cưới Thuý Thuý rồi, cháu nhất định sẽ đến uống rượu mừng.” Cô cố ý nói lời khıêυ khí©h bà Mao.

Quả nhiên, bà Mao nghe cô nói xong, lập tức lao tới muốn đánh xé cô, hét lên muốn đánh chết cô. Kiều Thính Nam liền trốn, vừa chạy trốn vừa hô to cứu mạng. Đồng thời cũng không quên tiếp tục dùng lời nói kí©h thí©ɧ bà Mao.

Trận ồn ào này thu hút sự chú ý của những người dân xung quanh, mọi người đều chạy ra xem mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?

Bà Mao thấy có người tới thì ngồi bệt xuống dưới đất, vỗ vỗ đùi bắt đầu vừa khóc vừa gào, tố cáo “tội trạng” của Kiều Thính Nam: “Bắt nạt người mà, bắt nạt người quá rồi. Thuý Thuý đáng thương của tôi, coi rắn rết như chị em, rồi bị nó hãm hãi… Thuý Thuý đáng thương của tôi, đồ con gái tâm địa rắn rết vô lương tâm kia…”

Bà Mao gào khóc rồi thêm mắm dặm muối kể lể cho mọi người nghe. Nói thêm một lúc thì phát hiện ánh mắt mọi người nhìn bà ta không thích hợp.

Có người khuyên bà ta: “Mẹ Thuý Thuý à, bà bắt nạt người ta cũng phải có chừng mực, không được ỷ vào chuyện cô giáo Kiều người ta là xứ khác đến, tính tình tốt liền ép chết người ta như thế.”

“Nhưng mà, chuyện Thuý Thuý nhà bà với Cố Tam Cẩu lúc đó, có nhiều người nhìn thấy như vậy, có liên quan gì đến cô giáo Kiều người ta cơ chứ?”

“Hai ngày này bà ném phân người, rác rưởi, chuột chết máu chảy đầm đìa vào nhà người ta, cô giáo Kiều còn chưa so đo với bà kìa.”



Cảnh tượng mọi người sẽ cùng mình mắng chửi Kiều Thính Nam của bà Mao lại không xảy ra. Ngược lại, mọi người ngươi một lời, ta một lời mà nói bà không nên làm quá, khiến cho bà Mao tức đến suýt thổ huyết ngay lúc đó.

“Các… các người…” Bà ta chỉ tay vào mọi người, ôm ngực tức giận đến một lâu sau vẫn không thể nói một câu hoàn chỉnh.

Lúc này bà ta lại thấy Kiều Thính Nam hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, mặt mày tái nhợt, giống như nai con đang sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Cảm, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi.”

“Thím ấy chắc chắn đã hiểu lầm tôi chuyện gì đó, tôi và Thuý Thuý là chị em tốt. Trong nhà gửi quần áo, đồ ăn tôi đều cho Thuý Thuý một nửa. Thuý Thuý muốn lên thành phố tìm việc, không biết nhiều chữ, là tôi tự tay dạy con bé viết. Thuý Thuý tìm việc muốn đưa lễ, tôi cũng cho con bé sữa mạch nha trong nhà gửi lên cùng với ít tiền mặt nữa. Tôi coi Thuý Thuý như em ái ruột của mình, chỉ cần con bé tốt, tôi cũng vui vẻ thay cho nó mà.”

“Thuý Thuý xảy ra chuyện tôi cũng rất khổ sở, nếu có thể tôi đồng ý đổi cho con bé.”

Bà Mao muốn nói, tao nhổ vào! Nhưng Kiều Thính Nam không cho bà cơ hội nói chen vào, mắt hồng hồng, nghẹn ngào nói tiếp. Dáng vẻ này với vừa nãy trù ẻo bà Mao, uy hϊếp bà ta như hai người khác nhau vậy.

“Thím à, thím cũng là lo lắng cho con gái bảo bối của thím mới làm ra chuyện này, cháu không trách thím. Chắc là cháu có chỗ nào đó không tốt, mới khiến thím hiểu lầm cháu như vậy. Đều do cháu không tốt, cháu… Về sau thím cứ đánh hay mắng cháu đều được, cháu không đánh lại hay cãi lại đâu ạ. Chỉ cần thím có thể thoải mái trong lòng một chút thì cháu bị đánh hay bị mắng đều không sao cả.”

Nói xong thì nước mắt thi nhau rớt xuống, trông thật đáng thương, nhỏ bé và bất lực, khiến ai nhìn cũng thấy rơi lệ theo.

Trái lại bà Mao sau khi nghe thấy Kiều Thính Nam tuôn ra một dòng những lời buồn nôn , phản ứng đầu tiên chính là: “Tao nhổ vào! Con tiện nhân mày là loại lòng dạ hiểm độc, mồm phun đầy phân…” Tiếp đến là nhưng câu chửi rất khó nghe.

Một bên là bà già chua ngoa miệng toàn nói lời thôi tục, một bên là mỹ nhân yếu ớt đáng thương, thôn dân hướng về ai, nghĩ cũng không cần nghĩ. Tất cả mọi người đều khen Kiều Thính Nam là cô gái thiện lương tốt bụng, có tình có nghĩa, lại chỉ trích bà Mao không biết tốt xấu, người ta đối xử với nhà bọn họ tốt như vậy còn đến đây bắt nạt người ta như vậy.

Nghe thấy mọi người chỉ trích mình như vậy, bà Mao tức đến nỗi suýt nữa thì ngất đi. Kiều Thính Nam sau khi được nhiều người an ủi, những con chuột chết bị ném trong sân cũng được mọi người giúp đỡ dọn dẹp vứt đi.

Cuối cùng bà Mao bị mọi người kéo rời đi, trước khi đi còn quay lại dùng hai con mắt oán độc mà trừng mắt nhìn Kiều Thính Nam, tư thế giống như kiểu chết không nhắm mắt vậy.

Đêm đó, vài nhà trong thôn cũng bị ném vài con chuột chết vào sân. Mấy nhà đó đều là những nhà ban sáng nói giúp cho Kiều Thính Nam rồi chỉ trích bà Mao. Nhưng không tóm được người, tìm đến cửa nhà bà ta thì sống chết cũng không thừa nhận, những người đó chỉ có thể ngậm bồ hòn, trong lòng thì thầm ghi thù bà ta.

Lại nói bà Mao, nghĩ muốn báo thù cho con gái, lại không nghĩ bị Kiều Thính Nam phản kích, sau khi về nhà càng nghĩ càng tức. Hơn nữa con gái mỗi ngày ở trong nhà khóc lóc muốn sống muốn chết, vợ thằng hai lại châm ngòi thổi gió bên tai, bà ta cắn răng, liền mang theo cái giỏ tre, tránh người trong thôn lặng lẽ lên núi.

Tiểu tiện nhân họ Kiều kia, là mày ép tao đấy!