Chương 13: Họ Kiều kia, mày đúng là đồ độc ác
“Cái gì? Là cô giáo Kiều thật ư?”
“Không phải cô giáo Kiều là người thành phố tiêu chuẩn cao sao? Sao lại dây với tên Cố Tam Cẩu này chứ?”
“Có thể gu của người thành phố mặn, chỉ thích loại người như thế này thì sao?”
“Thật chứ không nghĩ là cô giáo Kiều bình thường dịu dàng văn nhã thế mà ban ngày ban mặt lại chạy lên núi làm chuyện đó?”
“Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng.”
…
Mao nhị tẩu một câu “cô giáo Kiều” khơi lên sự hứng thú của mọi người. Cô giáo Kiều là ai chứ? Chính là sinh viên trí thức trong thành phố, nhan sắc xinh đẹp, lại có văn hoá, đàn ông trong thôn có ai là không nhìn lén cô ấy cơ chứ? Đáng tiếc là người ta đã đính hôn, chồng chưa cưới rất đẹp trai, hơn nữa cùng là người thành phố giống cô. Lúc này nghe thấy Cố Tam cẩu nói, cô giáo Kiều chính là người cùng hắn làm chuyện đó trên núi, sao mọi người không kích động cho được?
“Cố Tam Cẩu, cơm có thể ăn nhiều, nhưng lời không thể nói bậy được. Cô giáo Kiều là con gái, mày ăn nói linh tinh huỷ hoại thanh danh người ta, rồi người ta sẽ liều mạng với mày đấy nhé.” Một người đến cùng Cố Phi Anh nói.
“Ai nói bậy? Người thành phố có văn hóa gì mà lao vào chui vào háng lão tử chứ? Các người đều bị con đàn bà đó lừa rồi, nó không thanh thuần như vẻ bề ngoài đâu, lúc làm chuyện đó với lão tử thật sự rất dâʍ đãиɠ.” Vừa nói, Cố Tam Cẩu vừa chép miệng, giống như đang hổi tưởng về hương vị gì đó. Hơn nữa lúc này hắn đang mặc một chiếc quần rách tả tơi, trông thảm đến nỗi khiến mọi người cảm thấy ghê tởm.
“Ha, chẳng qua mấy người bị mù mới coi cô ta như tiên nữ. Tao đã nói rồi, họ Kiều đó chính là một con đĩ da^ʍ tiện không rời đàn ông được, ưm… Sao mày không cho tao nói?” Cố Tiểu Bình như bắt được cơ hội, thù mới hận cũ chồng chất, nên càng nói càng thấy khó nghe. Vẫn là một bà chị đứng bên cạnh đi cùng cô ta tới không nghe nổi lời mà một cô gái không nên nói, duỗi tay che miệng cô ta lại.
“Trước kia nghe Thuý Thuý nói, cô giáo Kiều không giống như mọi người. Tôi còn không hiểu, không giống nhau chỗ nào chứ? Hoá ra là ở điểm này, đang yên đang lành có chồng chưa cưới là sinh viên tốt như vậy, thế mà lại đi thích tên Cố Tam Cẩu như này làm cái chuyện…” Mao nhị tẩu còn chưa nói xong đã bị Cố Tam Cẩu cắt ngang.
“Cái gì mà tao như này? Tao làm sao? Tao tuy là hơi lớn tuổi, nhưng sức tao vẫn mạnh lắm đấy, mấy người không thấy cô nàng kia bị tao đè xuống làm cho rên to thế à…” Cố Tam Cẩu đắc ý kiêu ngạo, chỉ muốn cởϊ qυầи ra cho mọi người xem vốn liếng của mình.
Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng nói từ phía sau mọi người truyền đến: “ Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại ở đây hết vậy?”
Nghe thấy tiếng nói mọi người đều xoay người, thì thấy Kiều Thính Nam cõng cái giỏ tre, trong tay còn cầm mấy cây nấm vừa mới hái, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn bọn họ. Ánh mắt kia như đang hỏi: “Mấy người tụ tập ở chỗ này làm gì vậy?”
“Họ Kiều kia, sao cô lại ở chỗ này?” Cố Tiểu Bình kinh hô ra tiếng.
Kiều Thính Nam vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi ngược lại: “ Tôi tới hái nấm, mấy người tụ tập vây quanh chỗ này làm gì vậy?”
“Cô giáo Kiều ở đây, vậy người phụ nữ trong hố kia là ai?” Không biết là ai đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Hố gì? Phụ nữ nào?” Kiều Thính Nam vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì?
Lúc này Cố Tam Cẩu nhảy ra muốn túm lấy Kiều Thính Nam, miệng hét lên: “Vợ ơi em ra đây lúc nào vậy? Mau về sinh cho anh một đứa con … A…”
Cố Tam Cẩu còn chưa đυ.ng được tới góc áo của Kiều Thính Nam đã bị Cố Phi Anh một tay xách lên rồi vứt ra xa.
“Tao còn nghe thấy mày nói năng linh tinh nữa, hai miếng thịt dưới đũng quần kia lập tức không còn đâu, tao sẽ phế luôn cái thứ đồ chơi thối đó của mày trong một giây.”Cố Phi Anh ánh mắt lạnh lẽo, khí thế doạ người, Cố Tam Cẩu sợ tới mức ôm lấy đũng quần không dám lên tiếng.
Kiều Thính Nam vẫn đang hỏi người khác: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao nhiều người có mặt ở đây thế này?”
“Có người nói cô cùng Cố Tam Cẩu kia làm chuyện đó lúc ở trong núi…” Có người hiểu chuyện liền thêm mắm dặm muối mà kể lại chuyện vừa rồi cho Kiều Thính Nam nghe.
“Là ai bịa đặt? Cố Tam Cẩu, tôi với ông có tư tình lúc nào? Hôm nay kể cả có mất cái mạng này tôi cũng phải làm cho ra nhẽ. Ông không nói rõ ra, tôi sẽ chém chết ông rồi cắt cổ tự sát, chứng minh sự trong sạch của tôi.” Kiều Thính Nam nghe xong tức đến tím tái mặt mày, lấy ra cái liềm từ trong sọt muốn liều mạng với Cố Tam Cẩu. Dáng vẻ này của cô doạ Cố Tam Cẩu sợ tới mất mật.
Cố Tam Cẩu là một kẻ hèn nhát, thấy Kiều Thính Nam cầm liềm trong tay thì nhanh chóng trốn sau lưng người ta, vừa trốn vừa nói lại Kiều Thính Nam: “Cô, cô đừng có làm bậy, tôi cũng chưa nói đó là cô mà ? Là mấy người kia nói, cô tìm mấy người đấy tính sổ đi, đừng tìm tôi.”
“Không phải ông thì còn có ai? Thanh danh của tôi tự dưng bị ông huỷ hoại, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ? Tôi chết cũng phải kếo ông theo cùng.” Kiều Thính Nam mắt đỏ hoe, ra vẻ thật sự muốn liều mạng hắn.
Cố Tam Cẩu sợ quá, liền bán đứng Mao Thuý Thuý: “Tôi cũng không biết đâu, là Mao Thuý Thuý gọi tôi tới. Trong hố tối đen như mực, tôi có biết tôi ngủ với ai đâu.”
Lại có cả Mao Thuý Thuý trong chuyện này?
Ý nghĩ vừa mới nảy ra, hai người trong hố nãy giờ cũng được mọi người kéo lên. Người vừa được kéo lên, liền nghe thấy Mao nhị tẩu sợ hãi kêu lên: “Thuý Thuý, Thuý Thuý à, em làm sao vậy?”
Mọi người nghe thấy thì vội vàng chạy qua xem. Vừa thấy, mọi người đều há hốc mồm. Đúng là có người phụ nữ không chê hắn, tự mình dâng đến cửa cùng hắn làm chuyện đó.
Tuy rằng lúc này quần áo trên người Mao Thuý Thuý rất là lộn xộn, có thể là do dưới hố quá tối, không nhìn ra quần áo đã bị mặc ngược, một bên tay áo còn chưa được mặc vào, nửa che nửa hở khiến cho mọi người đều nhìn thấy hết dấu vết hoan ái trên người cô ta. Chưa kể trên mặt cô ta còn đang ửng hồng, trên người còn lưu lại mùi rất nồng nữa. Những người đã kết hôn vừa ngửi là biết mùi gì, trong lòng phỉ nhổ một cái, vẫn ngó đầu ra xem kịch vui.
“Thuý Thuý làm sao thế?” Kiều Thính Nam đến lúc này vẫn đóng vai là một hoa sen trắng, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi cô ta bị làm sao. Vốn dĩ tinh thần Mao Thuý Thuý đang tan rã, khi nghe thấy giọng nói của Kiều Thính Nam thì như được tiêm máu gà, cả người đột nhiên lấy lại tinh thần, chỉ vào Kiều Thính Nam chửi ầm lên: “Tiện nhân, đồ tiện nhân này dám hại tao, toa muốn gϊếŧ mày…”
“Không phải chứ, cô làm sao vậy? Sao giống như con chó điên đi cắn người khắp nơi thế? Cô giáo Kiều người ta quan tâm cô, cô không cảm kích thì thôi lại còn đi mắng chửi người ta nữa.” Anh chàng này nói giúp Kiều Thính Nam xong, liền cảm thấy sau lưng lạnh cả người, xoay người liền đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Phi Anh, sợ tới mức hai chân hắn nhũn ra suýt nữa thì khuỵu xuống quỳ ngay chỗ này. Mao nhị tẩu lúc này cũng sực tỉnh, cô ta cũng biết hết kế hoạch của Mao Thuý Thuý. Lẽ ra lúc này phải là đồ tiện nhân họ Kiều với Cố Tam Cẩu bị mọi người bắt gian tại trận, nhưng sao giờ lại biến thành cô em chồng của cô ta chứ. Có là đứa ngốc cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến họ Kiều kia.
“Cô giáo Kiều, Thuý Thuý coi cô là chị em tốt, lúc trước cô đẩy mẹ chồng tôi, mấy người đàn ông trong nhà tôi vốn đã định đi tìm cô tính sổ nhưng lại bị Thuý Thuý ngăn lại. Nó thật lòng đối tốt với cô, sao cô có thể hại nó thành ra như thế chứ? Thuý Thuý còn nhỏ như vậy, cô lại nhẫn tâm đẩy nó cho Cố Tam Cẩu giày xéo. Cô, cô thật là độc ác.” Mao nhị tẩu vừa khóc vừa nói, nói mấy câu đã đẩy hết mọi chuyện lên đầu Kiều Thính Nam.