Chương 2

5.

Trở lại trường, tôi nghe được tin trong trường đã có rất nhiều người biết chuyện tôi với Đường Tâm Huệ bị bế nhầm.

Đường Tâm Huệ tủi thân nhìn tôi, giải thích: “Bọn họ đều hỏi tôi tại sao bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, tôi nhất thời bất cẩn lỡ miệng… Thiên Thiên, cậu sẽ không trách tôi chứ?”

Mấy chị em thân thiết của cô ta nói thay: “Bây giờ cậu ấy đã là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Đường, vui mừng còn không hết, làm sao có thể trách cậu chứ? Sau này người có bố mẹ giàu sang và gả vào nhà hào môn chính là cậu ấy. Tâm Huệ, cậu thật đáng thương.”

Tôi rất ấn tượng trước kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Đường Tâm Huệ, liên tục vỗ tay tán thưởng: “Wow, mùi trà nồng ghê, quá thật trân luôn.”

Chị em thân thiết của cô ta đứng chắn trước mặt: “Hứa Thiên Thiên, cậu đang nói ai đấy?”

Trong mắt Đường Tâm Huệ hiện lên một tia hận ý, sau đó lau nước mắt: “Thái tử gia nhà họ Quách đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy ảnh của cậu, anh ấy đang trên đường tới tìm cậu rồi. Hai người mới là môn đăng hộ đối, tôi chỉ đành phải rút lui. Thiên Thiên, tôi thật lòng chúc phúc cho cậu.”

Cô ta chậm rãi bước đến chỗ tôi, nói bằng một tông giọng mà chỉ có tôi và cô ta có thể nghe thấy: “Đừng tưởng rằng cậu điên rồi là tôi sẽ sợ cậu, tôi không dễ chọc đâu. Quên nói cho cậu biết, vị hôn phu của cậu là một tên biếи ŧɦái, để tôi xem cậu có thể điên được tới mức nào trước mặt anh ta.”

Từ lâu tôi đã biết Quách Tung Khải là một kẻ biếи ŧɦái. Kiếp trước, hắn ta đánh gãy chân anh trai tôi, tôi còn lo không tìm được cơ hội báo thù đây.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt điên cuồng của cô ta, thay vì tức giận, tôi cười: “Vậy thì tôi … cảm ơn cậu nhé.”

Đường Tâm Huệ sững sờ: “Cậu điên à? Tại sao lại muốn cảm ơn tôi?”

Giây tiếp theo, biểu cảm của cô ta thay đổi, như thể đã phải chịu ấm ức rất lớn, cô ta cao giọng hét lên: “Hứa Thiên Thiên, cho dù tất cả những thứ này đều là của cậu, cậu cũng không thể bắt nạt tôi như vậy được!”

Nghe vậy, đám chị em thân thiết của cô ta lại vây quanh tôi: “Hứa Thiên Thiên, cậu định ỷ thế vào thân phận thiên kim thật của mình để bắt nạt Tâm Huệ phải không? Thế giới này không phải cứ có tiền là muốn làm gì thì làm đâu. Mau xin lỗi Tâm Huệ ngay.”

Tôi cảm thấy hơi nhức đầu khi nhìn dáng vẻ Đường Tâm Huệ đang siết chặt tay cố mãi mà chả nặn ra được một giọt nước mắt nào: “Không khóc được chắc là khó chịu lắm đúng không?”

Có lẽ cô ta không ngờ rằng tôi đột nhiên quan tâm đến cô ta nên hơi ngạc nhiên. Giây tiếp theo, tôi thẳng tay túm tóc, dí khuôn mặt cô ta vào một bãi phân chó trong chậu hoa một cách không thể chuẩn xác hơn được nữa.

Cuối cùng, đúng như cô ta mong muốn, rốt cuộc cô ta cũng có thể khóc rồi, hơn nữa còn khóc rất to.

6.

Mãi cho đến chiều, tôi vẫn chưa thấy bất kỳ tin tức nào về việc thiên kim thật là tôi đây bắt nạt thiên kim giả là Đường Tâm Huệ, rõ ràng hiện trường có rất nhiều chị em thân thiết của cô ta chứng kiến mà. Tôi hợp tác với màn trình diễn của cô ta như thế, làm sao bọn họ có thể nhắm mắt làm ngơ?

Tôi có hơi thất vọng quay người lại, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt dung tục. Tôi biết tên đàn ông dung tục này, là Quách Tung Khải.

Hắn ta nhận ra tôi, nở một nụ cười tà ác trên môi: “Cô là vị hôn thê của tôi nhỉ? Đúng là kiểu người tôi thích.”

Tôi cười cùng hắn ta, bắt đầu luyên thuyên như vẹt: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, anh có biết tôi đã đợi anh bao lâu rồi không? Đợi mãi nên đến bây giờ vẫn còn độc thân, tôi còn nói sẽ chủ động đi tìm anh, nhưng không ngờ anh lại tự mình tìm tới rồi... Tôi mắc hội chứng sợ xã hội, anh biết chứ? Bởi vì anh trai tôi luôn bên cạnh tôi nên ngay cả một chó đực cũng chưa bao giờ xuất hiện cạnh tôi luôn. Hồi nhỏ, tôi luôn đi học cùng anh trai, không có bạn nam nào dám bắt chuyện với tôi, không biết anh có biết anh trai tôi không, trước kia anh ấy từng bị gãy một chân.”

Hắn ta nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Ông đây không biết tên què nào cả.”

“Anh trai tôi không phải tên què.” Tôi dừng lại: “Anh ấy chính là một khối ngọc chưa hoàn chỉnh, không giống như anh, anh là một cục cứt hoàn chỉnh đúng nghĩa.”

Quách Tung Khải trợn tròn hai mắt: “Cô nói cái gì?”

Tôi mỉm cười với hắn ta: “Tôi không nói là không thích.”

Nghe tôi nói thích, hắn ta bỗng trở nên tự tin một cách khó hiểu: “Mặc dù cô cũng có chút xinh đẹp, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy ở bên ngoài, không có gia giáo, hơn nữa bây giờ nhà họ Đường không còn tốt nữa, cô không xứng với tôi, biết chưa?”

Tôi nhìn hắn ta mà lòng đau nhói, một tên khốn kiếp như hắn mà lại dám nói tôi không xứng đáng à?

Quách Tung Khải ho khan: “Nhưng mà người như cô, chơi đùa một chút cũng không phải là không được.”

Tôi nghe thế bèn mỉm cười: “Nói đến chơi, tính tôi thích những thứ kí©h thí©ɧ.”

Hắn ta cười càng tục tĩu hơn: “Thật đúng là yêu tinh nhỏ, rất tâm cơ.”

Tôi dẫn hắn ta đến thẳng đến phòng chứa đồ ở tầng trên, Quách Tung Khải đang định bật đèn thì bị tôi ngăn lại: “Không bật đèn chẳng phải sẽ kí©h thí©ɧ hơn sao?”

“Ha ha, nghe theo em hết, hồ ly nhỏ ạ.”

Tôi cố gắng kìm cảm giác muốn nôn mửa trong dạ dày. Sau khi nghe thấy tiếng anh ta tháo thắt lưng, tôi nhấn công tắc bật đèn, bày ra vẻ mặt đầy sợ hãi, vừa run rẩy vừa liên tục lùi về sau: “Không phải anh nhờ tôi giúp anh dẫn đường sao? Anh định làm gì?”

Hắn ta đi về phía tôi, tay vẫn tiếp tục cởϊ qυầи: “Cũng lắm trò phết đấy! Em đang tính chơi lạt mềm buộc chặt với tôi đúng không?”

Tôi lùi lại rồi hét lên: “Tại sao anh lại cởϊ qυầи? Anh không biết là tôi sợ lây nhiễm bệnh xã hội sao?”

Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Quá đáng rồi đó!”

Ồ? Tôi còn có thể quá đáng hơn nữa ấy chứ. Tôi hét lên, thẳng tay cầm lấy cây chổi bên cạnh ném vào hắn ta. Tưởng chừng như ném linh tinh nhưng trên thực tế thì đều nhằm vào háng hắn ta cả. Quách Tung Khải khom người, chỉ vào tôi bằng những đầu ngón tay đang run rẩy, giọng nói sắc bén: “Mày có tin tao sẽ khiến cả nhà họ Đường chúng mày hoàn toàn toi đời không?”

Quào, còn có chuyện tốt như vậy luôn đó hả? Tôi càng cảm thấy hưng phấn hơn, nên động tác cũng ngày càng mạnh bạo.

Cuối cùng hắn ta ngã xuống đất, trợn trừng hai mắt rồi ngất xỉu, trước lúc ngất còn không quên buông câu đe dọa: “Mày có biết chống lại Quách gia sẽ có kết cục gì không? Bố tao nhất định sẽ giet mày. Con khốn này, mày chet chắc rồi.”

Tất nhiên là tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chống lại Quách gia, vậy nên, tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ và sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương tôi và gia đình tôi lần nữa.

Một giây trước khi Quách Tung Khải bất tỉnh, cánh cửa phía sau tôi cũng bị đẩy ra. Hắn ta không biết, toàn bộ bức tường của căn phòng này đều được làm bằng kính một chiều. Tuy nhiên, nó đã bị lắp ngược trong quá trình cải tạo, chỉ cần bật đèn lên là có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong phòng từ bên ngoài. Bên dưới vách ngăn là khán phòng của trường, nơi đang có hàng ngàn học sinh tham dự lễ kỷ niệm của trường. Theo tốc độ Internet hiện tại, video tôi đánh một kẻ biếи ŧɦái có lẽ đã lan truyền khắp cõi mạng rồi.

7.

Sau khi tôi báo cảnh sát, bố mẹ ruột của tôi với bố mẹ Quách Tung Khải cùng nhau đến gặp tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nói chuyện với bọn họ.

Bố ruột tôi đập bàn, lớn tiếng nói với tôi: “Nếu mày không nghe lời, tao sẽ không nhận đứa con gái như mày nữa.”

Mẹ ruột tôi lau nước mắt: “Thiên Thiên, mẹ rất thương con, nhưng may mắn là vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, vì chuyện làm ăn của nhà họ Đường chúng ta, thôi thì cứ bỏ qua đi con nhé.”

Hai người này kẻ xướng người hoạ, không đi đóng phim thì thật là lãng phí tài năng. Tôi cười nói: “Làm sao hai người có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải tôi đã tiêu trừ hậu họa thay cho dân chúng sao?”

Mẹ của Quách Tung Khải tức giận đến run cả người, ánh mắt bà ta như muốn xiên chet tôi luôn vậy: “Nếu con trai tao mà bị hỏng đời, tao sẽ không tha cho mày đâu.”

Bố của Quách Tung Khải cười đe dọa tôi: “Nhóc con, nghe nói quan hệ của mày với bố mẹ nuôi rất tốt, nhà bố mẹ nuôi mày không có tài cán gì, gia đình rất nghèo nhỉ? À phải rồi, hình như mày còn có một thằng anh trai đang lái xe taxi công nghệ, một nghề có rủi ro rất cao…”

Lão già này đang dùng người thân của tôi để uy hϊếp tôi. Tên Quách Dũng này nổi tiếng là một lão cáo già xảo quyệt, thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Kiếp trước, sau khi trốn thoát khỏi Quách Tung Khải, tôi cũng đã báo cảnh sát. Nhưng lúc đó Quách Dũng đã tiêu hủy tất cả các bằng chứng, và tung tin đồn khắp nơi rằng tôi là kẻ hám tiền, chủ động quyến rũ Quách Tung Khải, bố mẹ tôi đã cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho tôi.

Tôi nhếch môi cười khẩy: “Tôi biết tôi không thể đấu lại với ông, năm ngoái có một cô gái kiện Quách Tung Khải tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©, hóa ra đây chính là cách mà ông khiến cô ấy rút đơn kiện sao?”

Quách Dũng nghe thấy thế thì mỉm cười đắc ý: “Mày biết thế là tốt.”

Tôi nói tiếp: “Tôi cũng nghe nói hai năm trước, ông tung tin đồn có một cô gái quyến rũ Quách Tung Khải, còn loan tin đời tư của cô ấy không đứng đắn, cuối cùng ép cô gái đó phải nhảy lầu tutu.”

Sắc mặt Quách Dũng thay đổi: “Làm sao mày biết?”

Tôi được sống lại, đương nhiên phải biết rồi. Tôi nhìn ông ta, khóe môi hơi cong lên: “Vậy ông bây giờ là đang nhận tội rồi à?”

Quách Dũng cười, dáng vẻ đúng thực là một tên vô lại: “Nhóc con, mày nghĩ mày là cảnh sát à? Tao nhận tội cái gì? Vừa rồi tao chẳng nói gì cả… Ông Đường, bà Đường, hai người có nghe thấy tôi nói gì không?”

Hai người bọn họ vội vàng lắc đầu. Tôi bình tĩnh nhìn mấy kẻ đạo đức giả trước mặt, mỉm cười: “Tôi đã phát sóng trực tiếp nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta.”

Tôi tháo chiếc camera lỗ kim hình chiếc cúc trên áo sơ mi xuống rồi giơ nó lên trước khuôn mặt hoang mang của bọn họ: “Nếu không biết phải nói gì thì hãy chúc khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp một lời chúc mừng năm mới đi.”

Vừa dứt lời, trợ lý của Quách Dũng vội vàng xông vào: “Chủ tịch Quách, hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp của cô gái này đã có hai mươi nghìn người xem, xin ngài đừng lỡ lời…”

Bây giờ đã quá muộn rồi. Tôi mỉm cười nhìn Quách Dũng: “Từ giờ trở đi, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi và gia đình tôi, người đầu tiên bị điều tra chính là ông. Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ có ý định hòa giải với ông. Chậc chậc, nếu ông chọc vào tôi thì coi như tự bê đá đập chân mình đấy.”

Khác với kiếp trước, Quách Dũng đã tiêu hủy tất cả chứng cứ khiến tôi không có cách nào đòi lại công bằng, lần này tôi trực tiếp phơi bày bộ mặt xấu xa của lão ta trước mặt hai mươi nghìn người, tất cả họ đều sẽ là nhân chứng sống của tôi.

Ban đầu, có một số người nghi ngờ buổi phát trực tiếp của tôi chỉ nhằm mục đích câu tương tác, nhưng sau khi phát sóng, ngày càng có nhiều người đứng lên tố cáo những tội ác đen tối của bố con nhà họ Quách. Rất nhanh, phía cảnh sát đã tới đưa bố con họ đi điều tra, tiếng mắng chửi ngập tràn cõi mạng.

Cho dù nhà họ Quách có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể xoa dịu dư luận. Cảnh sát đã trực tiếp thành lập một đội đặc nhiệm để điều tra các báo cáo bằng tên thật trên mạng.

Cuối cùng, Quách Tung Khải bị kết án hai mươi năm tù, bố của hắn ta là Quách Dũng bị kết án tù chung thân, nhà họ Quách chính thức lụi bại.

8.

Có lẽ do biểu hiện của tôi quá cứng rắn nên mặc dù tôi là nạn nhân nhưng lại không nhận được sự đồng cảm của bất cứ ai, chỉ có anh trai tôi ngày nào cũng đưa tôi đến trường rồi đón tôi tan học.

Tôi xuống xe trước cổng trường, anh trai cẩn thận nhét một bình xịt hơi cay vào cặp tôi, còn lải nhải nhắc nhở tôi không được nói chuyện với người lạ.

Tôi ngước lên nhìn anh ấy: “Anh, anh không nghĩ những kẻ biếи ŧɦái đó sợ em hơn sao?”

Anh trai tôi giơ tay xoa đầu tôi, trầm giọng nói: “Anh nghe bạn cùng lớp của em bảo em nói anh giống như một miếng ngọc vỡ, không ngờ trong mắt em, anh lại có dáng vẻ như thế.”

Nói đến đây, anh ấy dường như bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Trong chốc lát, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng. Tôi với anh trai đã quen cãi lộn với nhau từ khi còn nhỏ, nên nhất thời tôi thực sự không thể thích ứng được với cảnh tình cảm thắm thiết này.

Tôi ho khan: “Anh, đời này chân anh không què, thế nên cái làm anh chưa hoàn thiện ở kiếp này chỉ là… não hơi chậm phát triển thôi.”

Nụ cười trên mặt anh trai tôi nhạt dần, anh ấy chỉ vào cổng trường: “Em gái yêu quý, cổng trường chỉ cách em hai bước chân nữa thôi. Em tự đi hay để anh đá em vào?”

Như thế này mới đúng là anh trai tôi chứ!

“Hứa Thiên Thiên.”

Vừa bước qua cổng trường, tôi đã bị chặn lại. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy gã bạn trai cũ của mình. Giống như cốt truyện thiên kim thật giả thường thấy trong mấy bộ tiểu thuyết, tôi với Đường Tâm Huệ sẽ vướng vào cùng một người đàn ông, và người đàn ông này chính là Lương Phàm.

Tôi nhớ ở kiếp trước, sau khi hẹn hò với Đường Tâm Huệ, anh ta lâm vào nợ nần chồng chất, kết cục hình như chả tốt hơn là bao. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định giúp đỡ người khác. Vì vậy, điều đầu tiên tôi làm sau khi tôi được sống lại là đá anh ta. Nếu anh ta không đột nhiên xuất hiện, tôi gần như đã quên mất anh ta còn sống.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt chế giễu: “Bây giờ cô đã biết thân thế của mình, còn thân thiết với anh trai mình như vậy, cô không cảm thấy nó trái với luân thường đạo lý à?”

Tôi nhìn anh ta như gã tâm thần: “Anh đúng là người có tuyến lệ nối với bàng quang, mắt rỉ ra nướ© ŧıểυ, nhìn đâu cũng thấy bẩn.”

Anh ta chỉ vào tôi bằng đầu ngón tay run rẩy: “Sao một cô gái như cô lại có thể nói ra những lời như vậy? Tôi thực sự đã nhìn lầm cô rồi.”

Tôi không muốn tiếp chuyện với anh ta, tiếp tục đi vào trường nhưng lại bị anh ta chặn lại: “Tôi biết hôm đó cô bắt nạt Đường Tâm Huệ.”

Tôi che miệng nhìn anh ta: “Anh biết hết rồi sao?”

Lương Phàm đi tới trước mặt tôi và nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng: “Cô đi xin lỗi cô ấy đi, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Tôi nhìn anh ta một cách chân thành: “Tôi không xin lỗi, đổi sang học tiếng chó sủa có được không?”

Lương Phàm khẽ cau mày: “Hứa Thiên Thiên, cô có bệnh à?”

Giây tiếp theo, tôi với anh ta đồng thanh nói: “Huệ Huệ là cô gái ngây thơ và tốt bụng nhất mà tôi từng gặp, tôi sẽ không bao giờ để cô bắt nạt cô ấy.”

Anh ta kinh ngạc nhìn tôi: “Làm sao cô biết tôi sẽ nói gì?”

Nói thừa, kiếp trước cứ hễ anh ta xuất hiện là sẽ nói mấy câu này, nghe nhiều đến mức tai cũng mọc kén luôn rồi, giống như một NPC lắm lời vậy.

Tôi gãi tai nói: “Được rồi, tôi học xong tiếng chó sủa rồi, tôi có thể đi rồi chứ?”

Lương Phàm tiếp tục hét lên sau lưng tôi: “Hứa Thiên Thiên, cô của hiện tại khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn.”

Được lắm, tâm trạng tốt lành sáng sớm của tôi liền bị anh ta phá huỷ rồi.

Tôi dừng bước, từ từ quay lại nhìn anh ta: “Tôi biết tại sao lời nói của anh lại có thể chán ghét như vậy rồi. Hôm đó tôi ấn mặt Đường Tâm Huệ vào đống cứt chó trong chậu hoa, anh hôn cô ta rồi đúng không?”

Lương Phàm sững sờ, như nhớ ra điều gì đó, vô thức che miệng oẹ liên tục.

Tôi hừ một tiếng: “Tình yêu đích thực quả nhiên có thể chiến thắng tất cả, phiền hai người dính lấy nhau như keo 502 đi được không?”