Chương 3

9.

Tới kỳ nghỉ, tôi trở về nhà, anh trai đưa tôi đến dự một bữa tiệc tại công ty đối thủ. Vào thời điểm này, anh trai tôi đang bắt đầu khởi nghiệp với các bạn cùng lớp đại học.

Kiếp trước, khi anh trai bắt đầu khởi nghiệp, gia đình chúng tôi rất bất ngờ khi biết chuyện. Anh trai tôi, Hứa Tầm, hóa ra cũng có não! Mẹ tôi luôn cho rằng khi anh ấy được sinh ra thì não của anh ấy đã bị vứt đi cùng với nhau thai rồi.

Kiếp trước, nếu không phải do Đường Tâm Huệ châm lửa, cho dù anh trai tôi có bị gãy chân thì anh ấy vẫn có thể trở thành một thanh niên đầy triển vọng.

Bố tôi gần như không do dự mà đầu tư vào công ty của anh ấy. Công ty của anh trai tôi đang phát triển nhanh hơn nhiều so với kiếp trước. Nhưng vào thời điểm này, anh ấy đang trải qua một cuộc chiến kinh doanh khốc liệt.

Có người của công ty đối thủ đã mua chuộc nhân viên tạp vụ, dùng nước sôi nóng tưới chet cây phát tài của công ty anh ấy. Anh trai đưa cho tôi một chiếc Ultraman mà bố tôi sưu tầm và nói với tôi một cách nghiêm túc: “Nhân lúc không có ai chú ý thì em hãy đổi mèo thần tài của công ty bọn họ thành Ultraman nhé.”

Tôi ngơ ngác nhìn Ultraman trong tay: “Anh, không phải các cuộc chiến kinh doanh trong tiểu thuyết đều là gửi gián điệp đến đánh cắp bí mật thương mại à? Đây có phải là cuộc chiến kinh doanh thực sự không thế?”

Anh tôi cười khúc khích: “Gián điệp thương mại, đương nhiên là chúng ta có.”

“Đỉnh vậy?”

“Bố chúng ta hiện đang làm nhân viên bảo vệ trong công ty đối thủ, anh sẽ bảo ông ấy ngắt cầu dao điện, em nhân cơ hội ra tay đi nha.”

“…”

Tôi theo anh trai đến bữa tiệc tối, không ngờ gặp lại Đường Tâm Huệ ở đây. Có lẽ giờ phút này cô ta đã hận tôi đến mức muốn băm tôi ra thành trăm mảnh rồi.

Lúc anh trai tôi đi xã giao, cô ta bước tới chỗ tôi: “Hứa Thiên Thiên, loại người như cậu từ bao giờ đã có thể đến một nơi sang trọng như thế này vậy?”

Tôi lắc lắc ly nước trái cây trên tay, cười nói: “Loại hạ lưu như cậu còn có thể tới, tại sao tôi không thể?”

Cô ta tức giận đến mức cả người run bần bật, rượu vang đỏ trong tay cô ta sắp đổ vào người tôi. Giây tiếp theo, một bóng đen lao tới, cổ tay cô ta bị anh trai tôi nắm chặt. Mọi người à, không đùa được đâu, anh trai tôi nhanh đến mức dường như có kỹ năng chạy với vận tốc ánh sáng luôn đó.

Đường Tâm Huệ nhìn anh trai tôi, ánh mắt cô ta rơi vào chiếc đồng hồ sáu con số trên cổ tay áo vest của anh ấy: “Anh, từ lúc nào mà anh trở nên giàu như vậy?”

Anh trai tôi cong môi: “Cô biết gần đây có một ông trùm Ả Rập Xê Út đã đến nước chúng ta nhận nuôi một đứa con chứ?”

Ánh mắt Đường Tâm Huệ lập tức sáng lên: “Người đó là anh sao?”

“Tôi không có quan hệ gì với ông ta.”. Vẻ mặt anh trai tôi dần trở nên lạnh lùng, anh ấy hất tay cô ta ra: “Cũng không có quan hệ gì với cô.”

Đường Tâm huệ trông giống như một bông hoa nhỏ màu trắng đầy yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe nói: “Rõ ràng em mới là em gái ruột của anh, tại sao anh không muốn nhận em chứ? Có phải Hứa Thiên Thiên nói gì với anh không? Anh ơi, cô ta không phải là người tốt, cô ta ỷ mình là thiên kim thật, còn bắt nạt em ở trường nữa!”

Anh trai tôi quay sang nhìn tôi: “Cô ta nói thật sao?”

Tôi gật đầu. Đường Tâm Huệ che ngực, run rẩy nói: “Cô ta thừa nhận rồi đó, cô ta bắt nạt em.”

Cô ta thiếu điều chỉ muốn hét lên cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy. Khuôn mặt của anh trai tôi biến sắc, bắt đầu khiển trách tôi: “Hứa Thiên Thiên, trước kia anh dạy em như thế nào? Tán thủ, Nhu thuật với Taekwondo, anh dạy cho em coi như vô ích rồi đúng không? Em đã ra tay với cô ta rồi, sao mặt cô ta vẫn còn chưa lệch, còn có thể tới đây sủa trước mặt anh?”

Tôi cúi đầu: “Em xin lỗi, em không cố ý nhẹ tay với cậu ta đâu.”

Đường Tâm Huệ kinh ngạc nhìn chúng tôi, tức giận đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Anh… Anh…”

“Sao cái miệng 37 độ của anh lại có thể nói những lời lạnh lùng như vậy?” Tôi giúp cô ta nói xong câu.

Cô ta vẫn mang vẻ như sắp khóc tới nơi: “Anh trai… Anh trai…”

Anh trai tôi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: “Rêи ɾỉ suốt ngày, cô muốn đẻ trứng đấy à? Tôi thực sự muốn ném cô vào chảo dầu để xem dầu bắn hay cô sủa mà ồn ào vậy đấy.”

Miệng anh trai tôi như bị tẩm độc, dù đang là giữa mùa đông nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nóng hết ruột gan.

Rất nhiều người xung quanh đều nhìn qua, giám đốc của công ty đối thủ nhân cơ hội này chế giễu anh: “Làm sao sếp Hứa lại có thể bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy? Tôi nói rồi mà, nhân phẩm của sếp Hứa chắc chắn có vấn đề.”

Anh trai tôi cười chế nhạo: “Nếu cô ta rơi xuống hồ, có lẽ nước của cả cái hồ cũng biến thành màu xanh luôn ấy chứ. Sếp Lý nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không muốn tát cô ta mà thậm chí còn nói đỡ, lẽ nào hai cái lỗ lưới lông mày của sếp Lý dùng để trút giận sao? Xem ra cuộc sống hàng ngày của chị dâu cũng khá khó khăn đấy nhỉ?”

Lúc này, bà Lý đang đứng bên cạnh sếp Lý hung tợn liếc nhìn. Anh trai tôi giật nhẹ góc áo tôi, trầm giọng nhắc nhở: “Tránh xa ra chút, anh nghe nói trước kia bà Lý từng luyện ném đĩa, cẩn thận không bị thương.”

“Có lẽ bà ấy sẽ không ra tay ở nơi đông người đâu nhỉ?”

“Nhiều người như vậy nhìn thì có lẽ không ra tay, nếu như không ai nhìn thấy…”

Lời nói của anh trai tôi còn chưa dứt, “phụt” một tiếng, xung quanh ngay lập tức tối đen như mực, tôi đoán bố tôi đã ngắt cầu dao.

Đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, hiện trường chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn. Tôi nhanh chóng lấy Ultraman ra khỏi túi và đổi với con mèo thần tài ở cửa, cùng anh trai chạy ra ngoài.

10.

Sau khi biết gia đình chúng tôi giàu có, Đường Tâm Huệ lại mặt dày tới quấy rầy gia đình chúng tôi như kiếp trước.

Cô ta cầm một bó hoa cẩm chướng trong tay đến tìm mẹ tôi, nhìn bà một cách đáng thương: “Hoa cẩm chướng tượng trưng cho tình mẫu tử, nhưng từ nhỏ con chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của mẹ…”

Mẹ tôi lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Thật ra tôi thích hoa hướng dương.”

Đường Tâm Huệ chớp chớp mắt hỏi: “Hoa hướng dương có ý nghĩa gì sao?”

Mẹ tôi chế nhạo: “Ít nhất là khi nghe một con nhãi như cô nói nhảm, bà đây còn có thể cắn một ít hạt ngồi nghe.”

“…”

Đường Tâm Huệ lại lấy lại bình tĩnh, lấy ra bản báo cáo xét nghiệm quan hệ nhân thân: “Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ, đây là bản xét nghiệm lúc trước con đã lặng lẽ lấy tóc của mẹ đi làm.”

Mẹ tôi nói: “Không phải con gái tôi bây giờ vẫn đang ở nhà sao?”

Đường Tâm Huệ tiếp tục giải thích: “Con với Hứa Thiên Thiên từ khi sinh ra đã bị bế nhầm.”

“Cái gì? Có người đã mang con tôi đi à?”

Mẹ tôi ngay lập tức lao lên, nắm lấy vai cô ta lắc mạnh: “Con tôi đâu? Nó ở đâu?”

Não Đường Tâm Huệ sắp bị lắc rơi ra ngoài luôn rồi, cô ta khó khăn nói: “Con… Con là…”

Mẹ tôi chả thèm đợi cô ta nói xong đã bước tới túm tóc cô ta, trực tiếp ấn mạnh xuống đất. Sau đó, bà trực tiếp cưỡi lên người cô ta, bắt đầu tát cô ta hết trái lại sang phải, muốn lệch cả mặt: “Cô là kẻ buôn người à? Tôi đối xử với cô như một con người, cô lại cứ muốn chui vào chỗ của súc sinh. Một cái bạt tai sẽ khiến răng khôn của cô vập vào răng cửa, khiến thẻ bảo hiểm y tế của cô không thể trả nổi luôn!”

Sức chiến đấu của mẹ tôi rất kinh khủng, người xem không dám đến gần, mà có đến gần thì cũng chẳng dám ho he. Cuối cùng, cũng có người báo cảnh sát.

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, cảnh sát đã đưa báo cáo xét nghiệm quan hệ thân nhân cho mẹ tôi.

Lúc đó mẹ tôi định thần lại, như tỉnh từ cơn mơ, nhìn Đường Tâm Huệ bị tát thành đầu heo: “Cô không phải là kẻ buôn người, cô thật sự là…”

Khi Đường Tâm Huệ khóc lớn, chuẩn bị gọi mẹ nhận thân, mẹ tôi vô thức giơ tay lên tát cô ta lần nữa: “Thật xin lỗi, tôi thấy cô khóc là lại ngứa tay muốn tát. Sở thích duy nhất của tôi là đánh trẻ con, cô không để bụng chứ? Tôi cảm thấy hai đứa con nhà tôi có chút bất thường, có lẽ là do tôi đã đánh chúng quá nhiều, đến mức tụi nó ngu luôn rồi.”

Trước khi rời đi, mẹ tôi dịu dàng nắm tay cô ta, nói: “Đừng sợ, ở nhà lúc nào cũng trữ sẵn thuốc giảm đau, rảnh thì về thăm nhà thường xuyên nhé.”

11.

Kiếp này nhà họ Đường không phá sản như kiếp trước. Sau khi Quách gia và con trai ông ta bị kết án, Đường gia đã nhân cơ hội tiếp quản nhiều nguồn lực và dự án của Quách thị.

Có thời điểm, Đường gia thậm chí còn thịnh vượng hơn thời kỳ đỉnh cao trước đó. Vì chuyện xảy ra hồi trước nên bố mẹ ruột của tôi đương nhiên không nhận tôi. Đường Tâm Huệ dĩ nhiên lại trở thành đại tiểu thư của nhà họ Đường.

Trong lễ tốt nghiệp, cô ta đứng cạnh tôi và nhìn bố mẹ tôi ở dưới khán đài với ánh mắt khinh thường: “Hứa Thiên Thiên, cậu có hối hận không? Mọi thứ tôi có ngày hôm nay lẽ ra phải là của cậu. Một khi rời khỏi trường học, những người thuộc tầng lớp hạ lưu như cậu sẽ không còn đủ tư cách để đứng ngang hàng với tôi. Cậu bây giờ cũng chỉ có thể sống trong một gia đình nghèo khổ cả đời, dù có điên đến đâu cũng không bao giờ với tới được.”

Càng nói, cô ta càng tự hào, tôi quay đầu lại nhìn cô ta: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp, gia đình tôi ở đây, nhưng bố mẹ cậu thì không có ở đây.”

Cô ta tỏ vẻ xa cách: “Bọn họ bận làm ăn, ai thèm đến một nơi như thế này. Nhân tiện, tại sao anh trai cậu không đến?”

Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó, giọng điệu hả hê: “Tôi hỏi khắp nơi nhưng không ai nghe qua tên Hứa Tầm, suốt ngày lừa đảo rồi đeo đồng hồ giả, tôi đoán bây giờ anh ta đã bị bắt rồi phải không?”

Anh trai tôi ở trong công ty luôn đóng vai kẻ câm như hến. Để tránh việc mở miệng xúc phạm khách hàng, anh ấy hiếm khi ra ngoài giao lưu, và đương nhiên không có nhiều người biết đến anh ấy. Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô ta, tôi không có hứng tiếp chuyện nữa.

Lúc này, người chủ trì đang cảm ơn mọi người từ mọi tầng lớp đã quyên góp cho trường và tên anh trai tôi là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu tôi. Camera trên màn hình cắt sang một bên sân khấu, anh trai tôi và hiệu trưởng cùng nhau bước lên sân khấu. Bố mẹ tôi giơ điện thoại di động lên và hào hứng chụp ảnh tôi và anh trai tôi.

Lễ tốt nghiệp đại học của tôi và sự thành công trong sự nghiệp của anh trai tôi đều là những điều đáng ăn mừng đối với họ.

Tôi liếc nhẹ Đường Tâm Huệ: “Tôi khác với cậu, tôi không quan tâm cậu có hối hận hay không, bởi vì cậu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngốc trong mắt tôi.”

Kiếp trước, tất cả những gì cô ta học được từ gia đình nuôi giàu có của mình chỉ là sự thờ ơ, ích kỷ và chỉ biết tìm kiếm lợi ích. Mọi người trong gia đình chúng tôi đều rất tốt với cô ta và cố gắng hết sức để bù đắp sự thiếu thốn tình cảm của cô ta ở nhà bố mẹ nuôi, để cô ta cảm nhận được sự ấm áp của gia đình trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Có thể thấy, quan hệ huyết thống không phải là cách duy nhất để gắn kết quan hệ gia đình. Đời này, gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ liên quan gì đến cô ta nữa.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào thẳng công ty của anh trai làm việc. Đường Tâm Huệ cũng bắt đầu tiếp quản công việc của Đường gia và liên tục gây khó dễ chúng tôi khắp nơi.

Tan làm, anh trai rủ tôi đi ăn xiên bẩn bán ở ven đường. Gió mùa thu thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất.

Anh trai tôi đứng trước quầy bán xiên chiên, vừa làm xiên vừa nói chuyện với tôi về chiến lược phát triển cũng như nguồn tài chính và niêm yết của công ty. Những người đang ăn xiên xung quanh nhìn chúng tôi như thể đang nhìn hai người điên vậy.

Tôi ho khan: “Anh ơi, trước khi tài trợ và niêm yết, anh nên nghĩ cách đối phó với nhà họ Đường trước. Một số dự án của chúng ta đã bị bọn họ cướp đi rồi đấy.”

Anh trai tôi chậm rãi nói: “Đường gia sẽ sớm phá sản thôi.”

Bỗng có một cơn gió thổi qua khi anh tôi nói điều này, vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói trầm thấp, anh mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt tỉ mỉ, nếu không phải trên đôi tay vạm vỡ đang cầm một nắm thịt xiên thì có lẽ trông anh ấy giống như một giám đốc đầy quyền thế trong tiểu thuyết: “Về nhà thôi, anh hơi mệt.”

“Anh đã làm gì đâu mà kêu mệt?”

“Đã làm ông chủ cả một ngày trời, giờ còn đang phải nướng xiên thịt phục vụ em, sao mà không mệt hả?"

“...”

12.

Không lâu sau đó, những dự án mà nhà họ Đường cướp được từ anh trai tôi lần lượt bị thất bại, tổn thất nặng nề.

Tôi nhìn anh trai với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh, anh là phù thuỷ kinh doanh à? Làm sao anh có thể đoán trước được những dự án này có vấn đề? Em luôn cảm thấy khi dự án bị cướp đi, cách anh đập ngực dậm chân giống y chang như đang diễn, lẽ nào những chuyện này anh đều biết hết từ trước rồi?”

Anh trai tôi giật giật khóe môi dưới: “Nói thừa, anh trai em đã được sống lại đó.”

“Không đúng, vào thời điểm này ở kiếp trước chúng ta đã chet lâu rồi mà…?”. Nói đến đây, tôi như hiểu ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh trai: “Lẽ nào sau trận hỏa hoạn đó anh vẫn còn sống?”

Anh trai tôi hiếm khi trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm tôi một hồi, sau đó giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, thấp giọng nói: “Anh đã báo thù cho em rồi.”

Lúc này tôi mới biết được rằng sau trận hỏa hoạn ở kiếp trước, anh trai tôi bị bỏng nặng nhưng không chet. Khi đó, Đường Tâm Huệ đã cuỗm hết tiền rồi trốn ra nước ngoài. Anh trai tôi đã mất một thời gian dài mới tìm ra được tung tích của cô ta, sau bao nhiêu trắc trở, anh ấy cũng đã thay cả nhà báo thù.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên nhòe đi, sau đó, tiếng anh trai cất lên: “Nếu như em khóc, anh sẽ kêu chó đến liếʍ mặt em đấy.”

Tôi thức thời nuốt nước mắt vào trong, chỉ dám thút thít những tiếng rất nhỏ. Tôi đã quen với cái việc anh trai tôi không hề kiêng nể phá tan bầu không khí cảm động bất cứ lúc nào.

Kể từ lúc những dự án của nhà họ Đường lần lượt thất bại, không lâu sau chủ tịch với phu nhân Đường thị bị bại lộ thân phận, họ chính là cha mẹ ruột đã thuyết phục tôi hòa giải trong video phát sóng trực tiếp.

Danh tiếng của nhà họ Đường lập tức tụt xuống đáy, giá cổ phiếu cũng lao dốc không phanh. Nhiều cư dân mạng bắt đầu đặt nghi vấn về vấn đề nhân phẩm của bọn họ, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng về tập đoàn nhà họ Đường dưới các tài khoản lớn của chính phủ.

Rất nhanh sau đó, nhà họ Đường bị phát hiện trốn thuế hàng trăm triệu tệ. Vào ngày Đường thị tuyên bố phá sản, Đường Tâm Huệ đã nhanh chóng ở bên Lương Phàm. Gia đình Lương Phàm tuy khá giả nhưng cũng không chống đỡ nổi trước những khoản tiêu xài hoang phí của cô ta.

Sau khi tiêu hết tiền của Lương Phàm, cô ta nhanh chóng đuổi anh ta đi. Sau đó, suốt một khoảng thời gian dài, chúng tôi không nghe được tin tức gì của cô ta nữa.

Hiện tại, công việc kinh doanh của anh trai tôi ngày càng lớn mạnh, chúng tôi cũng đã chuyển đến căn biệt thự mới mua. Nhưng không ai trong số những người hàng xóm xung quanh tin rằng anh trai tôi đã tự tay kiếm được rất nhiều tiền, tin đồn bố tôi trúng xổ số lại nổi lên.

Bố tôi cũng nhân tiện ngả bài luôn, chẳng thèm giả đò nữa, ông phát tài thật rồi mà. Ngoài chuyện tài trợ cho khâu kinh doanh của anh trai tôi, ông còn quyên góp rất nhiều tiền cho trại trẻ mồ côi.

Khi gia đình chúng tôi tham dự một buổi họp kinh doanh thường niên, Đường Tâm Huệ, người đã biến mất rất lâu, lại đột nhiên xuất hiện.

Như thể để chứng minh rằng cô ta với chúng tôi là người một nhà, cô ta đột nhiên nổi điên. Cô ta nằm xuống ngay trước cổng công ty của anh trai tôi, lăn lộn và bắt đầu chửi bới: “Mọi người mau tới đây mà xem, từ lúc sinh ra tôi đã bị bế nhầm, bố tôi trúng xổ số ba mươi triệu, anh trai tôi mở công ty và trở thành chủ tịch lớn, bọn họ có tiền nên không muốn nhận con gái nữa. Mẹ ruột gặp tôi trên đường còn đánh tôi, bọn họ bế nhầm con gái nuôi đã đành, giờ còn bắt nạt tôi, mệnh của tôi khổ quá…”

Nói xong, cô ta bắt đầu tự đập đầu túm tóc, trưng ra gương mặt u ám lăn lê bò toài dưới đất. Sau đó, cô ta đột nhiên xông tới chỗ tôi, nhưng đã bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại. Cô ta chỉ có thể hét ông ổng vào mặt tôi: “Hứa Thiên Thiên, là mày đã cướp đi tất cả mọi thứ của tao, tao sẽ gϊếŧ mày. Không phải mày điên sao? Có muốn xem trong chúng ta ai điên hơn không?”

Tôi hờ hững nhìn cô ta như thể đang nhìn một con chuột lang nước: “Gia đình tôi đang rất hạnh phúc, thế nên từ lâu tôi đã không điên nữa rồi. Lẽ nào cô đang muốn dùng ma pháp đánh bại ma pháp à?”

Bố tôi chậm rãi bước đến chỗ cô ta, thở dài: “Hôm nay con trở nên như thế này là bởi vì người nhà họ Đường không dạy dỗ con tốt, nhưng việc đã đến nước này bố không trách con nữa. Bây giờ Thiên Thiên và A Tầm đều sống rất tốt, người duy nhất bố nợ trên thế giới này là con.”

Mẹ tôi cau mày, nhìn cảnh tượng trước mắt: “Bố con thật sự là thiên thần, ông ấy còn quyên góp tiền làm từ thiện làm gì, dùng số tiền đó để xây chùa cho mình luôn còn tốt hơn.”

Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến tôi chấn động hơn xuất hiện. Bố tôi mở luôn hộp quà trong tay, lấy ra một thẻ ngân hàng từ hộp quà, đưa cho cô ta: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của con, trong thẻ có ba mươi triệu, mật khẩu là ngày sinh nhật của con. Hy vọng sau khi con có ba mươi triệu này thì có thể sống tốt cuộc đời của mình.”

Tôi huých khuỷu tay anh trai tôi, nói: “Thứ bố vừa mở ra… có phải là quà sinh nhật chuẩn bị cho em không?”

Anh tôi khẽ ậm ừ. Ba mươi triệu? Bố tôi đưa cho Đường Tâm Huệ những ba mươi triệu? Tôi cảm thấy như sắp ngất đi.

Lúc này, Đường Tâm Huệ bắt gặp ánh mắt của tôi, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, đứng dậy bỏ chạy…

Tôi không thể trấn tĩnh nổi với cú sốc trời giáng này được.

Bố nháy mắt với anh trai: “Gọi cảnh sát nhanh lên, chú Dương ở đồn cảnh sát vừa gọi điện thoại nói mẹ nuôi của Đường Tâm Huệ đã chết, Đường Tâm Huệ rất đáng nghi.”

Tôi lo lắng dậm chân: “Vậy bố còn cho cô ta nhiều tiền như vậy, lỡ cô ta trốn ra nước ngoài thì sao?”

Anh trai tôi nhíu mày nhìn tôi: “Làm sao bố có thể có nhiều tiền như thế được, giải thưởng xổ số đã bị trừ hai mươi phần trăm thuế thu nhập phụ, sau này lại tài trợ cho anh khởi nghiệp, mấy năm nay bố còn quyên góp nhiều cỡ đó... "

Đúng rồi, bố tôi đã tiêu hết tiền từ lâu rồi. Vừa nói đến tiền, đầu óc tôi đần độn hết sức, biết sao được, ai bảo tôi là đứa tham tiền chứ!

Bố lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ đưa cho tôi: “Thiên Thiên, tấm thẻ này bố đền bù cho con.”

Tôi cười toe toét, nhận lấy tấm thẻ từ tay bố tôi. Chẳng mấy chốc, nụ cười trên khuôn mặt tôi lan sang cả khuôn mặt của anh trai tôi: “Bố, con nghĩ người trẻ tuổi tự lực phấn đấu mới là đúng đắn, thế nên tấm thẻ này bố cứ giữ lại cho anh trai con đi.”

Bố tôi mắng tôi không có mắt nhìn: “Đây là thẻ Ultraman phiên bản giới hạn, trước kia có người ra giá ba nghìn tệ mà bố không bán nó đi đấy.”

À rồi, con thật sự cảm ơn bố yêu. Tôi nghe nói Đường Tâm Huệ trước khi bị bắt đã điên cuồng nhét thẻ ngân hàng mà bố tôi đưa cho cô ta trước đó vào máy ATM rút tiền. Sau đó lúc cô ta nhìn thấy hàng chữ nhỏ được viết ở mặt sau thẻ ngân hàng, cô ta bắt đầu hét toáng lên như điên: “Tặng cho con ba điều: phải khỏe mạnh, phải tử tế, và, phải tin vào Ultraman.”

Quét mã QR ở góc dưới bên phải của thẻ ngân hàng bằng điện thoại di động còn có thể bật lên bài hát chúc mừng sinh nhật mà bố tôi đã thu âm cho tôi trong phòng thu âm. Thật sự đó, lần nữa phải cảm ơn bố yêu.

13.

Đường Tâm Huệ đã quen với cuộc sống xa hoa không làm mà cũng có ăn. Tôi nghe nói khi cô ta lẻn vào nhà họ Đường để ăn cắp thì bị mẹ Đường phát hiện. Trong lúc tranh chấp, cô ta đã thực sự bóp chet mẹ mình, người đã nuôi nấng cô ta suốt hơn hai mươi năm.

Phải mất nhiều ngày sau, thi thể mẹ Đường mới được tìm thấy. Sau khi mẹ Đường qua đời, cô ta rơi vào trạng thái rối loạn tâm thần, làm ra rất nhiều chuyện vô lý, sau đó trực tiếp bị chẩn đoán mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt luôn rồi.

Chúng tôi đã gửi video giám sát ghi lại cảnh cô ta phát điên trước công ty của anh trai tôi cho cảnh sát, sau khi được nhiều chuyên gia chẩn đoán, bọn họ xác định là cô ta đang giả bộ bị tâm thần nhằm thoát tội.

Sau đó, cảnh sát phát hiện ra bác sĩ đưa ra chẩn đoán tâm thần phân liệt của cô ta là chú của Lương Phàm. Lương Phàm với chú của anh ta sau đó cũng bị tống vào tù vì tội làm giấy chứng nhận giả.

Khi Đường Tâm Huệ đi tù, bố mẹ tôi không muốn gặp lại cô ta nên chỉ có tôi đến thăm. Trông cô ta hốc hác đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ta bỗng trở nên tràn đầy sinh lực trở lại: “Thiên Thiên, cậu có thể giúp tôi viết một lá thư tha thứ không? Tôi muốn được sống tiếp. Tôi không phải là con gái nhà họ Đường. Luật sư nói cậu có quan hệ máu mủ với nhà họ Đường, cậu cũng có thể viết thư tha thứ, tôi thật sự không cố ý, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

“Cho dù cậu có cố ý làm hay không, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.” Tôi lẳng lặng nhìn cô ta một lát, rồi chậm rãi nói: “Ngoại trừ việc tôi có quan hệ huyết thống với nhà họ, thì tôi hoàn toàn không biết mẹ ruột của mình, cậu vẫn nên đích thân xuống xin lỗi bà ấy đi.”

Vẻ mặt bình tĩnh của cô ta lập tức sụp đổ, cô ta bắt đầu đập đầu vào tấm kính trước mặt như điên: “Tất cả là tại mày nên tao mới có ngày hôm nay, đều là do mày quá nhẫn tâm với tao. Tại vì bố mẹ ruột của tao không cần tao nữa nên tao mới đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay."

Cô ta nhanh chóng bị người canh tù giữ lại ở phía sau. Cô ta chưa bao giờ hối hận cả, vẫn quen đổ hết tất cả lỗi lầm của mình lên trên đầu người khác. Người hết thuốc chữa như cô ta không xứng đáng nhận được cơ hội tha thứ.

Tôi đứng dậy nhìn cô ta: “Có lẽ cậu không biết kiếp trước tất cả chúng tôi đều đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không hề trân trọng nó, kiếp này cậu không còn cơ hội nữa đâu.”

Không lâu sau đó, Đường Tâm Huệ bị kết án tu hình. Ngày hôm đó, khi tôi bước ra khỏi cổng nhà tù, anh trai đứng dựa vào cửa xe đợi tôi.

Anh ấy hỏi tôi khi đang nói chuyện điện thoại: “Mẹ hỏi em, bữa tối em muốn ăn gì?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn ăn tùng thử quế ngư*.”

*Tùng thử quế ngư: món ăn nổi tiếng của ẩm thực Tô Châu này có hình dáng tựa như chú sóc. Khi tiến hành chế biến, trước tiên phải lọc bỏ xương và đuôi cá, rạch lên thân cá rồi ướp thêm gia vị vào. Phết lòng đỏ trứng gà lên mặt ngoài, sau đó chiên trong chảo dầu nóng, cuối cùng rưới thêm nước sốt chua ngọt nóng hổi.

Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ tôi lớn tiếng bảo bố tôi ra ngoài mua cá. Bố tôi đang chơi game, tùy tiện trả lời một câu.

Anh trai tôi đặt tay trên vô lăng, chăm chú lái xe. Tôi ngồi ở ghế phụ ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên sườn mặt tôi, bên tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói ồn ào của bố mẹ.

Hai kiếp này, tôi thực sự may mắn khi có được một gia đình vô cùng yêu thương tôi. Tôi quay đầu lại nhìn anh trai: “Anh ơi, chúng ta về nhà thôi.”

(Hoàn thành)