Chương 2

“Con à, bà nội già rồi, không muốn rời khỏi quê hương. Bà nghĩ kĩ rồi, sau này nếu phải ra đi, bà có thể yên lòng nhắm mắt trong chính căn nhà quen thuộc của mình, không muốn gây thêm phiền phức gì cho con.” Bà vỗ vỗ tay tôi, sau đó quay mặt đi, dùng bàn tay mang đầy dấu vết của thời gian mà lau nước mắt.

“Nếu bà không đi với con, con sẽ không học đại học nữa. Con xin làm thêm ở gần đây, như vậy sẽ được ở cạnh bà.”

“Con nói cái gì vậy?!” Bà nội trước nay chưa từng lớn giọng với tôi bây giờ lại giơ lên một bàn tay, “Tương lai của con rộng mở như vậy, bà nội đã không giúp gì được, sao có thể làm liên lụy đến con được? Trường của con là Đại học Bắc Kinh, ngay cả Chủ tịch nước cũng từng học ở đó, là trường học tốt nhất trong nước! Nếu con không đi, bà nội chết cũng không nhắm mắt, càng không có mặt mũi gặp cha mẹ con!”

Bà nội cả đời lam lũ, khuôn mặt đầy dấu vết chân chim của tháng năm. Bà không được đi học, cũng không biết chữ, càng không biết đến những triết lý tư tưởng lớn lao, nhưng bà luôn dạy tôi, chỉ có đi học và chăm chỉ trau dồi kiến thức thì sau này ra ngoài mới không bị người khác coi thường.

“Bà, con đã không còn cha mẹ, con chỉ có bà.” Mắt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào nói, “Nếu bà cũng bỏ con đi, con sẽ rất sợ.”

Tôi là thủ khoa năm nay, không chỉ được miễn tất cả học phí cùng chi phí sinh hoạt, còn nhận được học bổng của trường.

Hơn nữa, tiền bồi thường tai nạn của cha mẹ trước đây cùng số tiền họ tích cóp để lại cũng đủ để tôi và bà có thể sống ở thủ đô mà không cần chật vật lo đến cơm áo gạo tiền.

Tôi khuyên nhủ mãi bà nội mới đồng ý cùng tôi lên thủ đô, có điều bà không nỡ bỏ lại thứ gì, bà sắp xếp đồ đạc trong nhà, món nào cũng muốn mang đi.

“Bà ơi, mang theo những đồ dùng cần thiết là đủ rồi, tới khi con được nghỉ, chúng ta còn trở về nữa.”

Tuy vậy, bà vẫn không muốn xa rời những món đồ này, bà nói thứ gì cũng đều cần thiết, từ mâm bát đến bàn ghế, ngay cả chiếc TV đã cũ rồi bà cũng tính chuyển đi.

Cuối cùng tôi phải nói, phí vận chuyển đồ còn cao hơn giá trị của những vật này, bà mới lưu luyến bỏ chúng lại mà đi cùng tôi.

.

Ba năm trước đây, cha mẹ tôi lên thành thị làm việc cuối cùng cũng tích cóp được chút tiền, quyết định mua xe trở về quê đón con gái vẫn luôn ở lại nông thôn lên thành phố, muốn bù đắp cho cô ấy khoảng thời gian xa cách.

Trên đường đi, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất sinh mạng của cả ba người, ngay trước khi cô ấy thấy được công viên trò chơi trong lời kể của cha mẹ.