Chương 8: Gọi hắn là chú Hàn

“Hàn Thích Nguyệt?” Lăng Tử Thác híp mắt nhìn về nam nhân phía bên cạnh.

Hàn Thích Nguyệt đi tới, con mắt nhìn Lăng Tử Đồng chằm chằm, như có điều muốn hỏi: “Tử Thác, cuối cùng anh cũng dự định phá thân?”

Bất cứ người nào trong xã hội thượng lưu ai lại không biết tổng tài giữ mình trong sạch, không cùng phụ nữ tiếp xúc gần gũi, bởi vì điều này, thậm chí có người đồn rằng lăng tổng tài thật ra là một nam nhân tốt.

Lăng Tử Thác nắm lấy tay Lăng Tử Đồng, kéo người về phía trước, anh nhìn Lăng Tử Đồng giải thích: “Đồng Đồng, đây là Nhị công tử của Hàn gia, gọi chú Hàn.”

Phốc - -

“Tử Thác, cậu thật quá đáng, tôi so với cậu còn nhỏ hơn một tháng, tiếng chú này tôi nhận không nổi.”

Những lời này của Lăng Tử Thác như dẫm lên cái chân đau của Hàn Thích Nguyệt, anh đương nhiên muốn kháng nghị.

Con mắt Hàn Thích Nguyệt đối diện hai người tay trong tay đảo qua một vòng, đột nhiên tiến lên, nhìn Lăng Tử Đồng cười nói: “Cô gái nhỏ, trả lời anh trai, lăng đại tổng tài có phải đã dùng thủ đoạn mới theo đuổi được em hay không? Em có muốn suy nghĩ về việc đổi người thử xem? anh Hàn so với hắn dịu dàng hơn nhiều.”

Đôi mắt to ngập nước của Lăng Tử Đồng hiện ra vẻ ngây thơ, cô gọi một tiếng ngọt ngào: “Chú Hàn.”

Lăng Tử Thác rất hài lòng nhéo nhéo lòng bàn tay Lăng Tử Đồng, cong môi cười.

Hàn Thích Nguyệt che ngực hú lên một tiếng quái dị: “ Chao ôi, tôi bị thương rồi, các người cần phải trả tiền thuốc thang giúp tôi đó.”

Trong lúc Hàn Thích Nguyệt tác quái, trong đầu Lăng Tử Đồng đã đảo một vòng, nếu nói về tài lực, Lăng gia ở thành phố H chiếm thứ nhất, Hàn gia mới chân chính là đệ nhất.

Thì ra anh trai cùng Nhị công tử phế vật trong truyền thuyết kia của Hàn gia là bạn bè, nhìn đến người người đều xem Nhị công tử phế vật là trò cười lại có tin tức khác rồi a!

Nện cho Hàn Thích Nguyệt một quyền, Lăng Tử Thác tức giận nói: “Không khác nhau mấy là được.”

Lăng Tử Thác vừa mới nói xong, Hàn Thích Nguyệt che ngực bị thương: “Thật là quá đáng, Tử Thác, cậu đây là thấy sắc quên bạn, tôi với cậu đã lui tới bao lần rồi.”

“Cút” Lăng Tử Thác nhất chân liền đạp.

Hai người cãi một trận, Lăng Tử Thác nghiêm túc nhìn Hàn Thích Nguyệt giới thiệu: “Đây là Đồng Đồng.”

“Đồng Đồng?” Hàn Thích Nguyệt cũng thu lại bộ dáng tươi cười cà lơ phất phơ, anh nhíu mày, rồi sau đó nhìn Lăng Tử Đồng, không tin được mà hỏi ngược lại: “trong tên em gái cậu cũng có một chữ Đồng phải không?”

“Chính là Đồng Đồng”

Không nhìn lầm ý cười trong mắt của Lăng Tử Đồng, Hàn Thích Nguyệt nện vào đầu vai Lăng Tử Đồng một cái, cười thật lòng nói: “Tử Thác, cuối cùng cậu cũng đạt được ước muốn, chúc mừng.”

“Cám ơn”

“Gặp nhau không bằng ngẫu nhiên, em gái Đồng Đồng, không bằng em cùng anh ăn một bữa cơm nhé?” Hàn Thích Nguyệt nói.

Lăng Tử Đồng còn chưa mở miệng, Lăng Tử Thác cự tuyệt trước:

“Không được, cơm trưa Đồng Đồng còn chưa có ăn, trước tiên tôi mang em ấy đi ăn, rảnh lại gặp mặt.”

Ánh mắt Lăng Tử Thác rơi vào trước cửa Hàn Thích Nguyệt đang đứng.

“Cũng được, vậy sau này lại gặp, tôi đi vào trước, bầu không khí bên trong thật là không thích hợp cho em gái Đồng Đồng đi vào.” Hàn Thích Nguyệt gật đầu.

Sau đó, Hàn Thích Nguyệt vào cửa.

Lăng Tử Thác dắt Lăng Tử Đồng đi đến một nhã gian ở góc trong cùng.

Lăng Tử Thác chọn vài món ăn bình thường Lăng Tử Đồng thích ăn, lại rót cho cô một ly nước trái cây, nói: “Uống ít một chút, nếu không sẽ đau bụng.”

“Ân.” Lăng Tử Đồng uống một ngụm, nghĩ về chuyện mới vừa rồi, cô hỏi: “Anh trai, anh cùng Nhị công tử Hàn gia tình cảm rất tốt sao?”

Thời điểm kiếp trước cô đi theo bạn trai chạy trối chết cũng không có chú ý thời cuộc diễn ra như thế nào, ở thành phố H Hàn gia không phải là lớn nhất đến lúc cuối cùng, người Hàn gia giống như trong một đêm biến mất toàn bộ, tin tức về Nhị công tử Hàn gia cô lại hoàn toàn không biết gì hết.

Có lẽ ngay từ ban đầu Hàn gia liền bị thây ma vây lại tấn công.

Nếu anh trai cùng Nhị công tử Hàn gia giao tình tốt như vậy, cô sẽ suy nghĩ xem có nên hay không báo cho Hàn Thích Nguyệt biết về chuyện mạt thế.

Lăng Tử Thác cầm khăn giấy ở một bên, cẩn thận lau thịt quả ở khóe miệng cho Lăng Tử Đồng, một bên trả lời: “Ân, tụi anh là bạn thời đại học, cho tới bây giờ, bình thường mặc dù bộ dạng hắn không đứng đắn, bất quá con người không xấu.”

Lăng Tử Đồng suy nghĩ một chút gật đầu: “Em biết rồi.”

Đang suy nghĩ làm cách nào để nói cho Hàn Thích Nguyệt, Lăng Tử Đồng chỉ cảm thấy khóe miệng nóng lên, cô mờ mịt ngẩng đầu, hỏi: “Anh?”

“Đồng Đồng, không cho phép nghĩ tới người khác.” Lăng Tử Thác bóp lấy cằm Lăng Tử Đồng, đứng dậy, cắn nhẹ cánh môi của cô, bá đạo nói ra.

Lúc cô còn chưa thuộc về anh, Lăng Tử Thác cảm thấy Đồng Đồng có thể nói với anh vài câu đã là hạnh phúc, hiện tại, cho dù Đồng Đồng nhìn người đàn ông khác nhiều hơn một chút, anh đều không thoải mái.

Nhìn ra được, du͙© vọиɠ của con người quả nhiên là không ngừng nghỉ.

Lăng Tử Đồng cười khanh khách ra tiếng, cô cầm lấy tay Lăng Tử Thác, nói: “Anh, em thích anh nhất.”

Trong đôi mắt to là tràn đầy sự yêu thích, lúc này Lăng Tử Thác mới hài lòng bóp gò má vô cùng mịn màng của cô.

Hai người cơm nước xong, rời khỏi Khanh vân trai.

Ở cửa Khanh vân trai, Lăng Tử Thác ở bên cạnh hỏi nhỏ: “Đồng Đồng, muốn anh đưa em về trước hay là theo anh cùng đi đến công ty, buổi chiều sẽ cùng nhau về nhà?”

“Không cần đâu anh, buổi chiều em còn có việc, ân, chờ việc của em xong rồi lại đến công ty tìm anh.” Lăng Tử Đồng nhớ đến còn rất nhiều thứ muốn chuẩn bị, cô lắc đầu.

“Đi thôi, muốn làm cái gì đều có anh trai bên cạnh em.”

“Anh, em còn có việc muốn anh làm. chúng ta chia nhau làm nha.” Lăng Tử Đồng từ chối Lăng Tử Thác đi cùng.

“Đồng Đồng muốn anh làm gì?”

Lăng Tử Đồng không mở miệng trực tiếp, cô nhón chân, ở bên tai Lăng Tử Đồng thấp giọng nói vài câu.

“Đồng Đồng, em muốn những thứ này để làm gì?” Lăng Tử Thác kinh ngạc một cách khó tả.