Chương 5: Bắt đầu mua sắm

Lăng Tử Đồng đem hình dáng của ngọc tỳ hưu kia miêu tả cho Lăng Tử Thác nghe, đến nỗi chỗ nào có được ngọc tỳ hưu, Lăng Tử Đồng nhớ đặc biệt rõ ràng.

Người đó từng nói với cô, hắn thích nhất chính là ở chỗ đó bọn họ còn quảng cáo đồ ăn ngon về bột gạo, còn nói đùa rằng nếu mạt thế qua đi sẽ mời cô cùng ăn, Lăng Tử Đồng nhớ rất rõ cửa tiệm hắn thường xuyên đi nhất, cửa hàng bột gạo tên là Tốt Lại Đến.

Mà thị trường ngọc khí lại cách tiệm bột gạo không xa.

“Đồng Đồng, em muốn ngọc tỳ hưu thì nói với anh cho người tìm cho em.” không cảm nhận được chút nào về tâm lý vội vàng của Lăng Tử Đồng, Lăng Tử Thác cười nói.

“Không được, anh trai, anh nhất định phải nhớ kỹ, em chỉ cần ngọc tỳ hưu ở cái thị trường ngọc khí kia, hơn nữa còn muốn thật nhanh, chờ khi anh lấy được ngọc tì hưu, em sẽ nói cho anh biết lý do.”

“Được, được, anh biết rõ, hiện tại anh liền đi phân phó.”

“Dạ”

Sau khi Lăng Tử Thác trở lại lần nữa, Lăng Tử Đồng hỏi: “Ca, Vũ ca làm sao mà bị thương, có nặng lắm không?”

Đời trước bởi vì chán ghét Lăng Tử Thác, nên cũng chưa từng cho Lăng Văn và Lăng Vũ sắc mặt tốt, nghĩ tới đây, Lăng Tử Đồng cũng có chút chột dạ.

“Không có gì, những việc này anh sẽ tự mình xử lý.” Lăng Tử Thác không có ý định đem những chuyện đen tối trên thương trường nói với Lăng Tử Đồng.

Hai người đứng cùng một chỗ để đón lấy ánh sáng, thỉnh thoảng còn thân mật một chút, nếu không phải biết rõ mạt thế sắp đến, Lăng Tử Đồng còn nghĩ sẽ không làm gì một phen.

Nguyện cho năm tháng được an yên tốt lành.

Hôm sau, Lăng Tử Thác không thể không đi công ty, anh dặn dò Lăng Tử Đồng ở nhà thật tốt, nếu muốn đi ra ngoài, ít nhất phải mang theo hai người.

Trong ánh trăng mờ, Lăng Tử Đồng gật đầu một cái thể hiện chính mình đã nghe được.

Trong nội tâm càng trở nên mềm mại, hôn khóe miệng Lăng Tử Đồng một chút, lúc này Lăng Tử Thác mới đứng dậy rời đi.

Lăng Tử Thác không biết, chân trước anh vừa rời khỏi nhà họ Lăng, chân sau Lăng Tử Đồng đã thức dậy, trong cặp mắt trong trẻo đâu còn bóng dáng của buồn ngủ?

Mặc quần áo tử tế, Lăng Tử Đồng xuống lầu, chú Cung dọn dẹp bàn, nhìn thấy Lăng Tử Đồng, chú Cung không nén được sự kinh ngạc: “Tiểu thư sớm như vậy đã dậy rồi?”

“Da, chú Cung, đã có cơm hay chưa?” Lăng Tử Đồng đem đầu tóc cột thành đuôi ngựa, nhìn như vậy giống như lại trẻ hơn mấy tuổi, nhìn tinh thần và bộ dáng phấn chấn như vậy làm cho chú Cung yêu thương không thôi.

“Có, có, đều đã hâm nóng cho tiêu thư, chú Cung đem lại cho cô” Nhìn chú Cung bước đi thật nhanh, Lăng Tử Đồng có chút đau lòng “chú Cung, người nghỉ ngơi một chút, cho phòng bếp bưng lên cũng được.”

chú Cung bước đi không ngừng, tiếng cười càng lớn:

“Không sao, chú Cung còn có thể làm, không thấy mệt mỏi.”

Năm nay chú Cung bất quá cũng đã năm mươi, bởi vì hàng năm đều cười cho nên nếp nhăn trên mặt cũng không ít.

Ăn xong điểm tâm, Lăng Tử Đồng trở lại phòng ngủ một lần nữa, mở ra ví tiền của mình, tiền mặt bên trong không nhiều lắm, thẻ cũng không thiếu, trong đó lộ ra thẻ kim cương mà Lăng Tử Thác cho cô làm phó thẻ, số tiền bên trong có thể dùng không hạn chế.

Đem tiền mặt cùng thẻ nhét trở lại ví tiền, Lăng Tử Đồng thay một đôi giày nhẹ nhàng.

Cô núp ở khúc quanh cầu thang, dè dặt liếc mắt xuống lầu dưới, không nhìn thấy chú Cung, lúc này mới nhanh chóng xuống lầu chạy như gió vọt ra ngoài.

Mới đi ra phòng khách, hai người mặc âu phục đứng ngoài cửa đã tiến lên một bước, trăm miệng một lời gật đầu: “Tiểu thư”

Lăng Tử Đồng đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt cô lóe lên, sau đó cười sáng lạn: “Tôi muốn đi ra ngoài chạy bộ, sẽ mau chóng trở về, các anh không cần đi theo.”

Trò cười mà, hôm nay cô đi ra ngoài mua cái gì ngoại trừ Lăng Tử Thác không thể để bất cứ người nào nhìn thấy.

“Mong tiểu thư đừng làm khó dễ chúng tôi.” Trong đó một người đã mở miện.

Nhìn tư thế của hai người, không đi theo là không sẽ không thỏa hiệp.

Thở dài, Lăng Tử Đồng đi ra ngoài, để lại câu nói: “Làm đi, các anh muốn đi theo thì cùng đi.”

Vừa đi vào trong việc, lỗ tai Lăng Tử Đồng nhúc nhích, trong nội tâm cô vui mừng, làm sao mà cô lại quên mất Tiểu Hoa đây?

Tiểu Hoa là con beo, là món quà mừng sinh nhật mười tám tuổi Lăng Tử Thác tặng cho Lăng Tử Đồng, bởi vì là Lăng Tử Thác tặng, cô lại không thích, bất quá Tiểu Hoa ngược lại rất thích đi vòng quanh chân của cô.

Về sau cô quá phiền, liền cho người đem Tiểu Hoa nhốt lại.

Mắt Lăng Tử Đồng sáng rực lên, cô bước nhanh đi đến bên ngoài phòng nhỏ của Tiểu Hoa, mở cửa, Tiểu Hoa bổ nhào đi ra, hai chân trước gác lên người Lăng Tử Đồng, cả người gần như cao bằng Lăng Tử Đồng.

Xoa lỗ tai Tiểu Hoa, Lăng Tử Đồng nở nụ cười khanh khách, cùng Tiểu Hoa chơi vài phút, Lăng Tử Đồng đột nhiên nâng mặt Tiểu Hoa, chỉ hai người cách đó không xa, lớn tiếng quát: “Tiểu Hoa, đi cuốn lấy bọn họ, buổi tối sẽ cho em ăn thịt bò thật ngon.”

Tính tình của Tiểu Hoa hết sức thông thái, âm thanh Lăng Tử Đồng vừa mới buông xuống, cổ họng Tiểu Hoa ô ô hướng hai người xông lên.

Con báo này là sủng vật của tiểu thư, đương nhiên bọn họ không dám thật sự động tay, Tiểu Hoa công phu quấn người cực kỳ lợi hại, trong lúc hai người luống cuống tay chân, Lăng Tử Đồng nhanh chóng chạy ra ngoài. Chạy hơn mười phút, mới gọi được một chiếc taxi.

“Chú ơi, đi đến thị trường hoa màu lớn nhất.”

“Được rồi.”

Thị trường hoa màu lớn nhất vốn cách nhà họ lăng rất xa, taxi ước chừng chạy hơn hai tiếng mới dừng lại trước thị trường hoa màu.

Trả tiền, Lăng Tử Đồng xuống xe, hướng thị trường hoa màu đi tới.

Lúc trước cô là đại tiểu thử không hiểu mùi vị cuộc đời, ngày hôm qua lên mạng mới biết được thị trường hoa màu cũng bán đồ ăn những thứ như dầu, muối, thịt,.. hơn nữa còn nhiều hơn là siêu thị.

Vừa vào cửa chính là bán món ăn địa phương.

Những thứ rau dưa mới mẻ này dễ dàng nát, không cần phải mua gấp, trước tiên cô muốn thu thập một chút những thứ không dễ dàng hư hại.

Hỏi người khác, tìm được chỗ bán dầu ăn, dự định mua một trăm thùng dầu đậu nành, một trăm thùng dầu đậu phộng, còn có một trăm thùng dầu hạt cải.

Lại mua thêm năm rương lớn chén đĩa cùng đũa, mặt khác lại mua thêm vài cái nồi lớn.

Lúc mới bắt đầu mạt thế, nhất định bọn họ phải cùng nhau ăn cơm, cái này là nhất định.

Lăng Tử Đồng lại chuyển đến bên cạnh mua, cô cảm giác mình cần phải mua một chút, viết xuống địa chỉ, cho người đưa đồ qua.

Đó là căn nhà năm ngoái Lăng Tử Thác mua cho cô, để buổi trưa tan học cô có thể dùng để nghỉ ngơi, phòng ở cách trường học không xa, bất quá cô ở rất ít, bên trong đều trống không, những đồ kia bỏ vào là vừa vặn.

Sau lại đi thương trường lớn nhất thành phố H, mua năm cái năng lượng mặt trời, năm cái điều hòa, còn có mấy cái tủ lạnh, những thứ đồ gia dụng kia liền không cần phải nói.

Lúc trả tiền, suy nghĩ hồi lâu, Lăng Tử Đồng dùng thẻ kim cương kia để quẹt. Cô biết mình quẹt thẻ bên này, Lăng Tử Thác bên kia liền nhận được thông báo, những chuyện này cô không muốn lừa gạt Lăng Tử Thác.

Hành động lần này của Lăng Tử Đồng còn có mục đích khác, cô đây là đang không nói gì mà thúc giục Lăng Tử Thác có quan hệ đến chuyện công ty bách hóa, dù sao một người như cô chạy không bằng lực lượng lớn của Lăng Tử Thác.

Mua xong những thứ thượng vàng hạ cám này, Lăng Tử Đồng thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi thương trường, nhìn sắc trời một chút, cũng sắp giữa trưa, đi tìm anh trai ăn cơm.

Đợi đến khi cô đứng dưới tập đoàn lăng thị, nhìn qua mấy tòa cao ốc cao vυ"t, Lăng Tử Đồng chặc lưỡi.

Đâu là lần đầu tiên cô tới sau khi ba qua đời, trước kia ba quản lý lăng thị, lăng thị chỉ ở giữa tầng năm của cao ốc, bất quá chỉ năm năm, hiện tại toàn bộ hai mươi tám tầng đều thuộc về lăng thị. Vào đại sảnh, một cỗ không khí trống trải đánh vào mặt.

Vừa muốn đi vào trong, một giọng nói ngọt ngào ngăn cản bước chân cô: “Xin hỏi cô muốn tìm ai?”