Chương 26: Phân tổ

Rầm rầm rầm - -

Cửa sắt biệt thự bị đập tạo nên những tiếng vang, Cung Tiểu Thất từng là bộ đội đặc chủng, đối với loại động tĩnh rất nhỏ này hết sức nhạy cảm, anh lập tức đứng dậy, cầm đèn pin bên cạnh liền đi ra ngoài.

Lăng Vũ cũng bị tiếng kêu của Cung Tiểu Thất đánh thức, anh gãi gãi đầu, đứng dậy đi theo, nói với Cung Tiểu Thất: "Tôi với cậu cùng đi ra ngoài."

"Ai?" Cung Tiểu Thất đứng ở bên trong cửa sắt hỏi.

Tiếng đập cửa vẫn có quy luật như cũ vang lên, căn bản không có ai trả lời vấn đề của Cung Tiểu Thất.

Cung Tiểu Thất vừa muốn mở cửa, lại bị Lăng Vũ bắt được cánh tay: "Vào nhà trước đã."

Suy cho cùng Lăng Vũ vẫn lớn tuổi hơn một chút, chuyện trải qua lại nhiều, anh so với Cung Tiểu Thất cũng cảnh giác nhiều hơn.

"Trước mắt chúng ta nghe thiếu gia nói như thế nào đã." Lăng Vũ đề nghị.

Đèn của phòng khách sáng choang, Lăng Tử Thác cùng Lăng Tử Đồng quần áo chỉnh tề xuất hiện, những người trong phòng cũng đều vội vàng đi ra, Lăng Tứ thậm chí chỉ mặc quần dài, để trần người trên.

Lăng Tử Thác đem đầu của Lăng Tử Đồng ấn vào ngực mình, nhìn Lăng Tứ một cái: "Trở về mặc quần áo vào."

Lăng Tứ cười xấu hổ, xoay người rời đi.

"Anh Lăng, bên ngoài có người gõ cửa." Cung Tiểu Thất nói với mọi người sự thật.

Lăng Tử Thác nhìn mọi người xung quanh một vòng, mở miệng: "Các người ai muốn biết chuyện gì đã xảy ra, phải đi gian phòng ở lầu hai bên cạnh kia, dùng kính viễn vọng xem."

Những ngày qua hành vi của thiếu gia cùng tiểu thư rất kỳ quái, bọn họ đã sớm tò mò, ngay cả chú Cung cũng theo chân mọi người lên lầu.

Trên lầu, Lăng Văn híp một con mắt nhìn ra phía ngoài, xuyên thấu qua ánh sáng mông lung nhìn thấy cái gì đó lắc lư bên ngoài, qua một thời gian người nhã nhặn như anh cũng không khỏi mắng một câu: "Chết tiệt, những thứ bên ngoài kia là cái gì?"

Hành vi của Lăng Văn càng làm cho mọi người hiếu kỳ thêm, tiếp nhận kính viễn vọng, mỗi người nhìn qua cảnh tượng bên ngoài một lúc đều có cùng một sắc mặt, đợi đến Lăng Thất xem cuối cùng, anh không thể tin mà kêu lên: "Bên ngoài có phải là thây ma trong truyền thuyết hay không vậy trời?"

"Con mẹ nó, cái này không phải chỉ có diễn ở trên tivi thôi sao?" Lăng Tứ lại mắng lên: "Có phải xung quanh chúng ta đang có người quay phim, có muốn tôi đi ra ngoài xem một chút hay không?”

Lăng nhất liếc mắt nhìn Lăng Tứ, cười lạnh nói: "Ai dám ở bên ngoài nhà họ Lăng quay phim?"

Những người này thảo luận một cách nhiệt liệt, âm thanh của Lăng Tử: Thác ở phía dưới truyền lên một cách lờ mờ: "Xem hết rồi liền xuống, họp."

Tất cả mọi người thay đổi suy đoán lúc trước, nghiêm túc đi xuống lầu.

Lăng Tử Thác ôm Lăng Tử Đồng như cũ ngồi ở một mình trên ghế sa lon, anh nhìn mọi người một vòng, nhếch cái cằm: "Đều ngồi xuống đi."

Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, sau đó Lăng Tử Thác tiếp tục nói.

"Hiện tại các người cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Không đợi mọi người mở miệng, Lăng Tử Thác còn nói: "Lúc trước khi tôi nhận được tin tức, nhưng cũng không chắc chắn được mạt thế có đến hay không, đành phải chuẩn bị trước, không nói cho mọi người cũng không phải là không tin mọi người, mà là không muốn xảy ra khủng hoảng không cần thiết”.

Mọi người rối rít gật đầu, hiểu được lời nói của Lăng Tử Thác. Không bàn đến việc thiếu gia cũng không có nghĩa vụ phải nói cho bọn họ biết, quan trọng là nếu báo cho bọn họ, không nhìn thấy tận mắt, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.

"Mọi người cần phải hiểu, hiện tại cũng không phải là xã hội hòa bình như trước kia, bên ngoài khắp nơi đều có thây ma, không cẩn thận, chúng ta sẽ bị thây ma ăn chết hoặc biết thành đồng loại của bọn chúng, cho nên, từ giờ trở đi, lúc mọi người đi ngủ, hiện tại sẽ phân tổ, chúng ta tổng cộng mười sáu người, chia làm ba tổ, tôi cùng Đồng Đồng, chú Cung, Tiểu Thất, Tô Cảnh Nhiên là tổ một, tôi là tổ trưởng. Lăng Văn, Lăng Nhị, Lăng Tứ, Lăng Ngũ, Lăng Thất, Lữ Trình là tổ hai, Lăng Văn tổ trưởng. Còn dư lại Lăng nhất, Lăng Vũ, Lăng Tam, Lăng Lục, Lãnh Diệp là tổ ba, Lăng Nhất tổ trưởng. Mọi người là người một nhà, mặc kệ là có tổ đi ra ngoài, nếu trong khả năng, cũng cần để ý người trong tổ."

Thấy mọi người không có ý kiến, Lăng Tử Thác tiếp tục nói: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày trước, mọi người quan sát tình huống, bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi ngày hai tổ ra ngoài tìm vật tư, còn dư lại một tổ sẽ ở lại giữ nhà.”

"Hiểu." Mọi người cùng nhau gật đầu.

Sau đó, Lăng Tử Thác cố ý chỉ chú Cung cùng ba người Tô Cảnh Nhiên: "Các người không giống với Lăng Nhất bọn họ, nhưng bây giờ là mạt thế, về sau có thây ma, động vật, thậm chí đồ ăn cũng có thể làm cho chúng ta bỏ mạng, hi vọng các người có thể hiểu, chú Cung lớn tuổi, về sau đi theo bên cạnh tôi cùng Đồng Đồng."

Tô Cảnh Nhiên cười nói: "Tổng tài nói đùa, tổng tài có thể cứu chúng tôi đã là may mắn của chúng tôi rồi, yên tâm, chúng ta sẽ không kéo chân sau của mọi người.”

Lữ Trình gật đầu theo.

"Về sau không có Lăng thị, các người cũng không cần gọi tôi là tổng tài, gọi tên tôi là được."

Tô Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Vậy chúng tôi cũng giống như mọi người, gọi tổng tài là thiếu gia."

"Tùy cậu." Lăng Tử Thác kéo Lăng Tử Đồng đi ra ngoài, để lại một câu nói: "Hôm nay liền để tổ một canh gác buổi tối, những người khác đi nghỉ ngơi đi.”

Thời khắc hiện tại cũng không phải là lúc để cậy mạnh, mọi người đối với kế hoạch đâu vào đấy của Lăng Tử Thác không có bất kỳ dị nghị nào, chỉ để lại người tổ một, mọi người rối rít quay trở về ngủ bù.

Lăng Tử Thác dắt Lăng Tử Đồng hướng cửa đi ra, chú Cung cùng Tô Cảnh Nhiên thì tuần tra bốn phía của biệt thự, trong tay mỗi người đều cầm một con dao Swiss Army.

Đi tới cửa trong, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, Lăng Tử Thác buông tay Lăng Tử Đồng ra, ở bên cạnh tiện tay lấy ra một cây thép dài, nói: "Đồng Đồng, anh đi ra ngoài xem một chút, em đóng kín cửa lại.”

"Anh trai, tình huống bên ngoài còn chưa rõ, sáng mai rồi hãy đi." Lăng Tử Đồng không đồng ý nhíu mày.

Thây ma sơ cấp sợ ánh mặt trời, mặt trời lên, bọn chúng chỉ có thể núp ở chỗ tối tăm, khi đó lại đi ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.

"Không có việc gì, vừa rồi anh nhìn từ lầu hai, khu vực này của chúng ta không có nhiều người lắm, số lượng thây ma có hạn, anh muốn đi luyện tay trước một chút, đến lúc đó sẽ không bị luống cuống tay chân." Lăng Tử Thác giải thích lung tung.

Chẳng qua là vì trấn an trái tim Đồng Đồng, lớn như vậy, ngoại trừ việc Lăng Tử Đồng gặp chuyện, Lăng Tử Thác còn chưa bao giờ phải luống cuống tay chân.

Biết rõ mạt thế máu tanh là chuyện không thể tránh khỏi, cô cũng tin tưởng thân thủ của Lăng Tử Thác, nhưng Lăng Tử Đồng còn không yên lòng dặn dò: "Anh trai cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng đi vào.”

Lăng Tử Thác cười nhẹ, được Đồng Đồng quan tâm như vậy, anh thật vui vẻ, nâng mặt Lăng Tử Đồng hôn một cái, cúi đầu nói: "Yên tâm, anh trai còn muốn cùng Đồng Đồng sống cả đời.”

Nói xong, tay cầm cây thép, một tay mở cửa.

Thây ma bên ngoài thấy cửa mở ra, có người đi ra, đưa tay liền hướng Lăng Tử Thác chộp tới, Lăng Tử Thác nhấc chân đạp ra, ủng quân nhân vừa cao vừa dày đem thây ma đá văng ra rất xa

Lăng Tử Thác nhanh chóng lách mình ra ngoài, đóng cửa lại.