Chương 25.2: Bắt đầu đại loạn

Đúng như dự đoán của Lăng Tử Đồng, khoảng chừng mười giờ sáng, mặt trời giống như muốn đem hết tất cả sức nóng tản ra toàn bộ, sức nóng màu vàng kim cuồn cuộn tuôn ra hướng xuống đất, người ở ngoài cảm giác được hơi nước trong cơ thể tựa hồ thoát ra bên ngoài.

Người đi đường trên phố liên tục có người té xỉu, không đến hai tiếng, tiếng xe cứu thương liên tục kêu to không ngừng nghỉ.

Tầm mắt mọi người trong biệt thự Lăng gia đều hướng về tivi trong phòng khách, từ những tấm hình không rõ ràng, mọi người thấy bệnh viện bận túi bụi, ngay cả trên hành lang đều xếp đầy giường bệnh, đến khi cả giường chiếu đều không còn, chỉ có thể mê man trên mặt đất.

Thư ký thành phố H triệu tập họp báo, trấn an mọi người chẳng qua là cảm nắng bình thường, đợi đến khi bệnh nhân tỉnh lại liền không sao, hơn nữa tình huống như vậy không chỉ tồn tại trong thành phố mà thậm chí toàn bộ thế giới đều như vậy.

Con người vốn là như vậy, nếu độc một phần, trong nội tâm sẽ khó tránh khỏi kinh hoảng, nhưng toàn bộ thế giới đều như vậy, mọi người đều có loại cảm giác cùng chung hoạn nạn, loại sợ hãi này tự nhiên sẽ giảm bớt.

Lăng Tử Đồng lạnh lùng cười nhạo một tiếng, bây giờ nói ngược lại thì dễ nghe, đợi đến khi mạt thế thật sự đến, chạy nhanh nhất chính là những loại người hay đi trấn an người khác kia.

"Chà mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là sao?" Lăng Tứ bình thường táo bạo nhất dễ giận nhất vỗ bắp đùi kêu lên.

Lúc người khác còn đang xem ti vi, Lăng Văn, Tô Cảnh Nhiên đã nhìn về phía Lăng Tử Thác cùng Lăng Tử Đồng, trong lòng bọn họ lờ mờ chợt lóe ra một cái ý nghĩ, sau một khắc nhưng lại cảm thấy không thể nào.

Trên tivi người đó còn đang nói lời thề son sắt, đột nhiên, xuy một tiếng, hình ảnh trên tivi đột nhiên biến thành một mảnh bông tuyết.

Lăng Tử Đồng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên, đã không có tín hiệu.

Lúc hình ảnh trên tivi biến mất sau vài phút, bên ngoài đột nhiên nổ một trận động trời, kéo đến kèm theo là nồng đậm sương mù, cùng với tiếng người thét thất thanh.

“Tôi đi ra xem một chút.” Lăng Vũ đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại!" Lăng Tử Thác trầm giọng ngăn cản.

Sau trận nổ Lăng Tử Đồng cũng mơ hồ một tí, nhìn thấy khói dày đặc lúc này trong đầu mới nhớ đến một sự kiện.

"Có thể là máy bay rơi xuống ." Lăng Tử Đồng nhỏ giọng nói ra.

Sau này con người xem sự thay đổi kỳ lạ ngày hôm nay gọi là bão táp thái dương, làm nhiễu sóng điện từ, dẫn đến trật tự toàn bộ thế giới trong nháy mắt bị tê liệt.

Phòng khách hết sức yên tĩnh, âm thanh của Lăng Tử Đồng truyền đến trong tai mỗi người một cách rõ ràng, mọi người cùng lúc thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng.

Bất quá những người này đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, sau khi lấy lại bình tĩnh từng người bắt đầu làm chuyện của mình.

Có người lau vũ khí trong tay, người sờ gậy gộc của chính mình, buổi trưa, chú Cung nấu một nồi cơm lớn, Cung Tiểu Thất cùng Lăng Tử Đồng giúp đỡ làm đồ ăn, cuối cùng, ba người hợp lực nấu một nồi thịt xào, một nồi thịt băm, còn hầm cách thủy một nồi canh cá, quá nhiều người chỉ có thể dùng nồi thay thế.

Mặc dù hương vị không bằng khách sạn bên ngoài, nhưng ngược lại thì no bụng, mấy người ăn miệng đầy dầu mỡ.

Mãi cho đến bốn giờ chiều mặt trời như cũ không có ngã về phía tây, toàn bộ trời đất chỉ còn lại một mảnh vàng kim, còn trong phòng khách lại là một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều nhíu mày trầm tư, ngay cả Lăng vốn đang oán hận cũng đều thu lại lửa giận, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.

Những người khác còn tương đối lo lắng, bình tĩnh nhất vẫn thuộc về Lăng Tử Đồng cùng Lăng Tử Thác, không biết từ chỗ nào Lăng Tử Thác lấy ra một quyển sách, một tay ôm lấy Lăng Tử Đồng, để Lăng Tử Đồng dựa vào trong ngực chính mình, hai người yên tĩnh xem sách, tư thái lười biếng làm cho lòng nôn nóng của mọi người trong nháy mắt cũng trầm tĩnh lại.

Đều là đàn ông, đề tài nấu nướng thật sự là không có gì để nghiên cứu, ngay cả Lăng Tử Đồng ở kiếp trước cũng chỉ học qua một cách đơn giản, cho nên, cơm tối Cung Tiểu Thất và Lăng Lục làm, là mì sợi đơn giản.

Bày biện trên bàn dài, Lăng Tử Đồng nhìn mặt bàn trống rỗng, trước mặt mỗi người là một cái tô, cảm thấy buồn cười, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc trở về, trong tay cầm theo vài bình tương thịt bò.

“Tiểu thư, tương thịt bò ở đâu mà có?” chú Cung hỏi.

Những ngày qua, đồ ăn đều là ông mua, ông không có nhớ qua mình đã mua tương thịt bò.

“Hôm qua, con cũng anh trai đi siêu thị, có chút thèm ăn cái này, liền mua, giấu ở sâu bên trong tủ lạnh.” Lăng Tử Đồng nói một cách khéo léo.

Dưa muối này cũng là cô thu vào trong không gian.

Nghe mùi thơm của tương thịt bò, mọi người đều lập tức muốn ăn, tô mì lớn đều hồng hộc ăn hết.

Để tô xuống, chùi miệng, Lăng Tứ nói: “Ngày mai tôi nhất định phải đi khanh vân trai ăn một bữa ngon.”

Lăng Tử Thác ngoéo môi, không có phản bác.

Mãi cho đến buổi tối, sắc trời mới dần dần buông xuống, đến khi mặt trời hoàn toàn bị bóng tối che khuất, Lăng Tử Thác mới kéo Lăng Tử Đồng đứng dậy, nhìn mọi người nói: “Phòng các người tự mình chọn, nghỉ ngơi sớm chút.”

Sau đó, anh chỉ để lại một câu nói: “Ngày mai sẽ bận rộn.”

Cũng may biệt thự nhà họ Lăng nhiều phòng, vài người đàn ông chia phòng cũng miễn cưỡng đủ, Lăng Vũ cùng Cung Tiểu Thất ngủ ở phòng khách, Tiểu Hoa cũng được dắt vào, yên tĩnh đứng ở cửa.

Nửa đêm, đột nhiên Cung Tiểu Thất kêu lên một tiếng.

“Ai đó?”